Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn Khí thế chiêu kiếm này của Lý Phàm Tùng nặng tựa thiên quân, nho sĩ trung niên chỉ tiện tay vung kiếm trong tay. Thế nhưng chỉ trong giây lát, kiếm khí của Lý Phàm Tùng đã bị nhát vung đó đánh tan thành mây khói. Tay phải nho sĩ trung niên xoay một cái, vung thanh kiếm gỗ đào quăng về phía trước. Thanh kiếm gỗ đào xuyên qua ống tay áo của Lý Phàm Tùng, mang theo thân thể hắn bay thẳng tới ghim vào một cây tùng. Tất cả diễn ra trong chớp mắt, Lý Phàm Tùng hoàn toàn không kịp phản ứng, Phi Hiên cũng ngây ngẩn. Vốn dĩ hai người còn định khiêu chiến tân thành chủ Vô Song thành, thế nhưng gặp phải Lý Hàn Y, hợp lực mới miễn cưỡng ngăn được một kiếm. Hiện giờ đối mặt với nho sĩ trung niên này, tạm không nói tới chuyện bị đoạt mất kiếm, sau đó dựa vào uy thế của danh kiếm hạng sáu thiên hạ Thanh Tiêu nhưng vẫn bị người ta dùng một kiếm chế trụ. Hai người vốn tràn ngập hào khí, nhưng giờ chỉ thấy nguội lạnh. “Các hạ là ai?” Lý Phàm Tùng hỏi. Nho sĩ trung niên nhướn mày: “Không biết ta là ai à?” Lý Phàm Tùng tháo kiếm nhảy từ trên cây xuống nói: “Xin hỏi quý tính đại danh!” Nho sĩ trung niên không đáp, chỉ hỏi ngược lại: “Vậy sao ngươi lại đánh ta?” Lý Phàm Tùng kinh ngạc, Phi Hiên cũng ngượng ngùng gãi đầu một cái. Vừa rồi hai người thấy Lý Hàn Y cầm Đào Hoa kiếm xuất hiện, trong lòng thầm khiếp sợ, cho nên nảy sinh địch ý với nho sĩ trung niên chặn đường mình, giờ tinh thần ổn định lại, cả hai đều thấy xấu hổ. Lý Phàm Tùng chắp tay nói: “Tiền bối, vừa rồi do vãn bối lỗ mãng, chỉ có điều đồ của gia sư khi còn sống vừa xuất hiện, tâm trạng kích động khó nhịn nổi.” Phi Hiên cũng vội vàng nói: “Xin tiền bối thông cảm. Chúng ta cần đuổi theo người đó, xin tiền bối lưu lại tên họ nơi ở, sau chuyện này chắc chắn chúng ta sẽ tới cửa tạ lỗi.” “Điềm đạm vô tự, thản nhiên không có gì lo lắng, lấy trời làm nóc, lấy đất làm giường. Ta tên Tạ Tuyên, ta không có nhà, ta dùng thiên hạ làm nhà.” Nho sĩ trung niên cười nói. “Tạ Tuyên?” Phi Hiên cảm thấy cái tên này có vẻ rất quen. Lý Phàm Tùng lại kinh hãi tới biến sắc: “Tạ Tuyên! Nho Kiếm Tiên Tạ Tuyên!” “Nhỏ giọng thôi!” Tạ Tuyên hắng giọng một cái: “Người đọc sách đừng nên kiêu ngạo, phải khiêm tốn mới là chính đạo. Cái gì mà Kiếm Tiên với không kiếm tiên, ta là nho sinh Tạ Tuyên. Ta biết ngươi, các ngươi một tên là Lý Phàm Tùng, học kiếm thuật của Triệu Ngọc Chân, một người tên là Phi Hiên, học đạo pháp của Triệu Ngọc Chân.” Lý Phàm Tùng vui vẻ nói: “Tiền bối, sao ngài biết chuyện này?” Tạ Tuyên mỉm cười: “Đi đường trong thiên hạ, biết chuyện khắp thiên hạ. Tuy ta chưa từng tới núi Thanh Thành cũng không mấy lần gặp sư phụ ngươi, nhưng là bạn tri kỷ đã lâu.” “Hóa ra là vậy.” Lý Phàm Tùng nói. Phi Hiên lại nhíu mày, nghe được ẩn ý trong lời nói đó: “Sư tổ nhiều năm nay không xuống núi Thanh Thành, còn lúc trước tiền bối cũng nói chưa từng tới núi Thanh Thành, thế nhưng ngài lại nói gặp mặt không nhiều. Chẳng lẽ...” “Tạ tiên sinh từng gặp sư phụ ta!” Lý Phàm Tùng cũng hiểu ra. ADVERTISEMENT / QUẢNG CÁO Tạ Tuyên gật đầu: “Đúng vậy. Khi Triệu huynh về cõi tiên, ta ở ngay bên cạnh hắn.” Lý Phàm Tùng và Phi Hiên nhìn nhau, Lý Phàm Tùng chậm rãi nói: “Vậy chắc tiền bối biết sư phụ ta chết như thế nào.” Tạ Tuyên nghi hoặc nói: “Chẳng lẽ núi Thanh Thành không biết à?” Lý Phàm Tùng khẽ thở dài: “Ngày đó núi Thanh Thành ta bố trí trận pháp Vọng Long, có thể tìm khí ngoài ngàn dặm. Công lực của ta và Phi Hiên còn thấp, chỉ có thể thăm dò được khí tức của sư phụ, có lẽ sư tổ thật sự thấy được cảnh tượng ngoài ngàn dặm. Hôm đó cảm nhận được khí tức của sư phụ tiêu tan, ta đã biết sư phụ thật sự về cõi tiên rồi. Sư tổ biết hung thủ là ai nhưng không muốn nói cho chúng ta.” “Không nói cho các ngươi đương nhiên có đạo lý của nó. Thù hận không phải thứ nói buông là buông được, khuyên người khác buông bỏ thù hận, hành xử độ lượng, đó là hành vi đáng xấu hổ. Thế nhưng bây giờ các ngươi còn nhỏ tuổi, có lúc thù hận sẽ che mờ đôi mắt các ngươi.” Tạ Tuyên nhẹ giọng nói: “Nhưng nếu các ngươi muốn biết trước khi chết sư phụ ngươi đã làm gì, thì được.” Lý Phàm Tùng và Phi Hiên thầm vui mừng, vội vàng hỏi: “Ra sao vậy?” “Vừa rồi các ngươi có thấy một cô gái tóc màu tím hai tay cầm kiếm đi ngang qua không?” Tạ Tuyên hỏi. Lý Phàm Tùng gật đầu: “Tuyết Nguyệt Kiếm Tiên Lý Hàn Y!” Tạ Tuyên trầm ngâm một hồi rồi nói: “Đó là sư nương của các ngươi.” “Đó thật sự là... sư nương?” Phi Hiên dở khóc dở cười: “Sư tổ nói xuống núi tìm sư nương cho chúng ta, còn mang một sư nương về thật à? Chẳng lẽ bái đường thành thân rồi?” “Đúng là đã bái đường, thành thân. Đó là buổi thành hôn đẹp nhất mà ta từng thấy.” Tạ Tuyên nhớ lại cảnh tượng khi đó, cảm thán. “Vậy vì sao Lôi Oanh lại đuổi theo sư nương!” Lý Phàm Tùng giờ mới phản ứng lại. “Bởi vì Lôi Oanh thích sư nương của các ngươi.” Tạ Tuyên đáp. “To gan!” Lý Phàm Tùng cả giận nói: “Không biết xấu hổ.” “Có gì mà không biết xấu hổ. Từ khi sư phụ của các ngươi chết, sư nương của các ngươi đã tẩu hỏa nhập ma, nếu không có Lôi Oanh đi theo suốt quãng đường vừa rồi, không khéo đã là đạp lên thi thể đi tới.” Tạ Tuyên khẽ mỉm cưởi, lông mi hơi nhíu mày. “Tẩu hỏa nhập ma? Vậy chúng ta mau mau đuổi theo thôi.” Lý Phàm Tùng vội vàng la lên: “Không thể để sư nương xảy ra chuyện được.” “Yên tâm, sư nương của ngươi không sao cả.” Một giọng nói lạnh lùng vang lên, một thanh đoan kiếm kề sát cổ hắn: “Bởi vì ngươi sẽ chết trước.” Lý Phàm Tùng kinh hãi, Thanh Tiêu kiếm trong tay lấp lóe ánh sáng, đột nhiên chém về phía sau đồng thời nghiêng cổ sang một bên muốn né tránh thanh đoản kiếm này. Thế nhưng người sau lưng lại cười lạnh một tiếng, hoàn toàn không né tránh Thanh Tiêu kiếm, vẫn cầm đoản kiếm bổ xuống. “Nhàn Vân!” Tạ Tuyên đột nhiên hành động, thanh Vạn Quyển Thư trong rương sách rời vỏ, hắn nắm kiếm, chớp mắt đã lao tới bên cạnh Lý Phàm Tùng. Chiêu kiếm này cực nhanh, mờ mờ ảo ảo, như áng mây nhàn tản trên bầu trời. Người nọ hừ lạnh một tiếng, lập tức thu kiếm, lui về phía sau. “Ngưu Mã!” Tạ Tuyên lại xuất một kiếm, chiêu kiếm này rất chậm rãi, thậm chí có phần vụng về, thế nhưng kiếm khí liên miên, mạnh mẽ ngăn cản bước tiến của kẻ đánh lén. “Sát Nhân Đao!” Tạ Tuyên nâng kiếm bổ ngang, chiêu này không như kiếm thuật mà càng giống đao thuật. Ngược lại với vẻ thanh nhã sâu sắc vừa rồi, là cách chém đao của Nam Quyết! Chiêu kiếm này xé tan trước ngực kẻ đánh lén, máu tươi bắn ra, người nọ lui lại vài bước, ngã lăn dưới đất, cười khổ một tiếng: “Đây là Thì Vũ Tam Thức trong truyền thuyết ư, không hổ danh Nho Kiếm Tiên.” “Trước tiên dùng nhã nhặn gặp người, lại dùng chậm chạm nhường người, cuối cùng dùng giết dọa người. Thế nhưng ta xuất liền hai kiếm mà sát ý của ngươi vẫn không hề suy giảm. Người đọc sách chúng ta tuy rất kiên nhẫn nhưng chuyện gì cũng không quá ba lần.” Tạ Tuyên vung nhẹ tay trái, lau máu trên thân kiếm. “Ngươi không nên xen vào vũng nước đục này.” Người kia thở hổn hển nói. “Tuy ta tự khiêm nhường nhận mình là một nho sinh, nhưng dẫu sao thiên hạ cũng tôn ta là một Kiếm Tiên. Ta từng giết ma đầu trong giang hồ, từng đánh hoàng tử tại Thiên Khải, ngươi không có tư cách uy hiếp ta.” Tạ Tuyên khẽ mỉm cười: “Cho dù ngươi là Ám Hà!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]