Chương trước
Chương sau
Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn
Tướng quân mặc giáp vàng suất lĩnh một ngàn thiết kỵ vừa rời thành Ninh Già, lại có một nam tử mặc bộ áo vàng kim nhẹ nhàng cưỡi ngựa trắng vào thành. Mái tóc dựng cao, ánh mắt như vầng trăng sáng, khiến các cô bé ven đường thấy mắt đỏ mặt.
“Xin hỏi vị cô nương này, Giang Nam Lôi gia bảo ở phía trước phải không?” Giọng nói cũng trong trẻo êm tai.
Cô nương kia vội vàng dùng khăn vuông che nửa mặt, vừa đáp: “Đi qua thành Ninh Già, đi tiếp trăm dặm là tới nơi công tử nói.
Người áo kim gật đầu: “Đã tới đây rồi cũng chẳng vội. Đầu tiên nghỉ ngơi đã. Xin hỏi cô nương, trong thành này quán rượu nào là nổi tiếng nhất?”
Cô gái kia kinh ngạc, thầm nghĩ chắc công tử này định hẹn mình uống rượu, trái tim lập tức loạn nhịp: “Cái này... Quán rượu Đông Lư phía đông thành rất nổi tiếng, là quán rượu...”
“Đa tạ cô nương!” Nam tử áo kim kia gõ nhẹ vỏ đao vào mông ngựa, nhanh chóng đi khỏi. Chỉ để lại một cô bé với trái tim vừa dâng lên đã lập tức rớt xuống, đứng ngây ra tại chỗ.
“Người vừa đi chính là đại tướng quân Diệp Khiếu Ưng đứng đầu quân ngũ Bắc Ly hiện nay?” Trong quán rượu Đông Lư, các đệ tử Hội Nguyệt các còn đang bàn tán.
Các chủ Hội Nguyệt các, Tư Mã Lục Trần gật đầu: “Kim giáp song đao, còn dẫn theo một ngàn kỵ binh hạng nhẹ cầm song đao. Trong quân đội Bắc Ly không tìm được người thứ hai. Nếu các quân đội khác dám bắt chước quân chế của Diệp tự doanh, chắc chắn sẽ bị Diệp Khiếu Ưng đạp nát binh doanh mới thôi. Không sai đâu.”
“Người đứng đầu quân ngũ Bắc Ly, sao lại để tâm tới chuyện của Lôi gia bảo như vậy? Chắc là trong Lôi gia bảo lúc trước xảy ra chuyện gì đó liên quan tới triều đình Bắc ly?” Trong số đệ tử có người hỏi.
“Cái này thì chưa chắc, ngươi có biết trước Diệp Khiếu Ưng, người đứng đầu quân ngũ Bắc Ly là ai không?” Tư Mã Lục Trần uống một hớp rượu.
Trong số đệ tử có người nhìn quanh bốn phía rồi nhỏ giọng: “Là đại đô hộ Bắc Ly, Lang Gia Vương?”
Tư Mã Lục Trần lắc đầu: “Lang Gia Vương dẫu sao cũng là vương hầu, không coi như người trong quân ngũ thuần túy.”
đệ tử kia suy nghĩ một chút, lập tức hiểu ra: “Là tướng quân áo trắng, Lôi Mộng Sát!”
Tư Mã Lục Trần gật đầu: “Bạch y chiến giáp, ngọc thụ lâm phong. Kim giáp song đao, sát phạt quyết đoán. Hai câu này nói về hai đại tướng quân Bắc Ly khi đó. Trong đó Lôi Mộng Sát xếp trước Diệp Khiếu Ưng, thật sự là người đứng đầu quân ngũ. Nhưng hai người có giao tình rất tốt, thậm chí có lời đồn năm xưa Lôi Mộng Sát hy sinh vì Diệp Khiếu Ưng. Cho nên lần này gia tộc của Lôi Mộng Sát bị tập kích, rất có thể Diệp Khiếu Ưng tới vì chuyện này.”
“Ngươi đánh giá quá cao tinh thần hiệp nghĩa can đảm của Diệp Khiếu Ưng rồi. Từ khi Lôi Mộng Sát bị Lôi gia bảo xóa tên, Diệp Khiếu Ưng đã từng điểm binh nói sẽ san bằng Lôi gia bảo.” Một giọng nói trong trẻo bỗng vang lên.
“Ai?” Đệ tử đang ngồi lập tức cảnh giác rút kiếm ra.
“Đừng căng thẳng, đừng căng thẳng, chỉ là người qua đường thôi.” Nam tử áo kim vừa lên tầng hai lập tức xua tay, ngồi xuống một chiếc bàn nhỏ bên cạnh đám người Hội Nguyệt các.
Các đệ tử thấy gương mặt hắn tuấn tú, giọng nói cũng ôn hòa, quay sang nhìn các chủ một cái. Tư Mã Lục Trần cũng cảm thấy người trước mặt không có ác ý bèn gật đầu một cái “Thu kiếm.”
“Xem trang phục, các vị là anh hùng của Thương Châu Hội Nguyệt các?” Nam tử áo kim rót cho mình một chén rượu, mỉm cười nói.
“Công tử thật tinh mắt.” Đệ tử tên Tử Nhàn kia nghe thấy hai chữ ‘anh hùng’ lập tức vui vẻ. “Đúng là chúng ta.”
“Vị tiền bối này gương mặt như trăng sáng, thân thể như thanh kiếm sắc, chắc là các chủ Hội Nguyệt các, Tư Mã Lục Trần?” Nam tử áo kim nhìn Tư Mã Lục Trần ngồi trong cùng nói.
“Đúng là gia sư, chẳng hay công tử là đệ tử phái nào?” Tử Nhàn tò mò hỏi.
“Không môn không phái, chỉ học được chút đao pháp hộ thân từ hộ viện trong nhà thôi.” Nam tử áo kim đáp.
“Ồ? nghe giọng công tử không giống người nơi này?” Tử Nhàn suy nghĩ một chút: “Giống người phương bắc hơn.”
Nam tử áo kim giơ ngón tay cái: “Nhĩ lực của anh hùng tốt lắm, đúng là ta từ thành Thiên Khải ở phía bắc đi thẳng theo hướng nam tới đây.”
“Đế đô Thiên Khải? Quả nhiên nhìn công tử đầy vẻ giàu sang phú quý, hóa ra là tới từ hoàng thành!” Tử Nhàn kinh ngạc nói.
Nam tử áo kim gật đầu: “Đúng vậy, nghe nói đi tiếp về phía nam sẽ gặp Anh Hùng Yến đang được cử hành tại Lôi gia bảo. Tại hạ vô cùng trông ngóng, bèn lừa mọi người trong nhà, chạy thẳng tới đây chỉ mong chiêm ngưỡng phong thái của các anh hùng.”
Tử Nhàn chỉ thấy buồn cười: “Không có Anh Hùng thiếp không vào được Anh Hùng Yến đâu.”
“Ơ, thế à...” Nam tử áo đen lộ vẻ thất vọng.
“Có điều, cho dù ngươi có Anh Hùng thiếp thì Anh Hùng Yến lần này cũng đã kết thúc. Ngươi xem, chẳng phải chúng ta đang trên đường trở về à?” Tử Nhàn thở dài.
“Vì sao vậy?” Nam tử áo kim không hiểu.
“Ngươi từng nghe tới Ám Hà chưa?” Tử Nhàn sợ mình lại lỡ lời, quay đầu lại nhìn sư phụ một cái. Nhưng hắn lại phát hiện sư phụ vẫn đang nhìn chằm chằm vào trường đao của nam tử áo kim, như đang suy nghĩ, không định ngăn cản mình.
“Tổ chức sát thủ đệ nhất thiên hạ?” Người áo kim nghi hoặc hỏi.
“Đúng vậy, lần này bọn chúng đánh lén Anh Hùng Yến, muốn đẩy anh hùng trong thiên hạ vào chỗ chết. Nhưng hai vị môn chủ Lôi gia bảo Lôi Thiên Hổ và Đường lão thái gia của Đường môn đánh lui bọn chúng. Đáng tiếc hai vị anh hùng này cũng chết trận.” Tử Nhàn thở dài, rút kiếm ra, múa lên một hồi, mặt đầy tiếc nuối: “Chỉ tiếc lúc đó ta trúng độc hôn mê, nếu không với võ công của ta dẫu sao cũng giết được vài sát thủ Ám Hà!”
“Ồ?” Nam tử áo kim nheo mắt lại: “Nhưng Tuyết Nguyệt thành chẳng phải là minh chủ của Lôi gia bảo và Đường môn à? Bọn họ không ra tay ư?”
Tử Nhàn lắc đầu: “Tuyết Nguyệt thành cũng phái người tới, có điều chỉ là mấy đệ tử trẻ tuổi, không tác dụng gì. Nghe nói hiện giờ đã bị đánh trọng thương.”
“Hóa ra là vậy.” Nam tử áo kim gật đầu một cái, sau đó thở dài lẩm bẩm: “Xem ra không uống rượu này được rồi.”
“Sao vậy?” Tử Nhàn kinh ngạc.
“Đa tạ vị anh hùng này đã kể, tại hạ xin cáo lui trước. Sau này có tới Thiên Khải, nếu nể mặt ta mong tới tìm ta uống chén rượu. Tại hạ chắc chắn sẽ chiêu đãi hết lòng!” Nam tử áo kim đứng dậy, ôm quyền nói.
“Muốn tìm công tử uống rượu, dẫu sao cũng phải tìm được công tử đã.” Tư Mã Lục Trần vốn luôn im lặng lại đột nhiên lên tiếng: “Chẳng hay quý tính đại danh của công tử là?”
“Ta họ Tiêu.” Nam tử áo kim cười một tiếng rồi quay người xuống lầu.
Thấy hắn đi khỏi, Tử Nhàn hết sức khó hiểu, hỏi sư phụ: “Sư phụ, người này chỉ nói họ chứ không nói tên. Nếu thật sự muốn tìm, làm sao mới tìm được hắn?”
“Không, ngươi muốn tìm hắn thật sự rất dễ.“ Tư Mã Lục Trần nói đầy ẩn ý. “Ngươi quên à? Hắn nói hắn họ Tiêu, lại ở thành Thiên Khải.”
“Ý của sư phụ là...” Tử Nhàn ngây ra hỏi.
“Đương kim bệ hạ có một hoàng đệ nhỏ tuổi nhất, những huynh đệ khác đều đã được phong vương, tự tới đất phong của mình. Chỉ có hoàng đệ nhỏ tuổi này vẫn là hầu gia nhưng phải lưu lại ở Thiên Khải. Lần trước khi bệ hạ tới Tây Vực, vị hầu gia này là người quản lý việc nước.” Tư Mã Lục Trần vẫy chén rượu trong tay: “Vị hầu gia này cũng mặc áo kim, dắt trường đao ở eo.”
‘Hả?” Tử Nhàn sợ tới mức hai chân mềm nhũn.
“Xem ra chuyện này thật sự không đơn giản.” Tư Mã Lục Trần trầm ngâm nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.