Chương trước
Chương sau
Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn
“Phá trận.” Tô Mộ Vũ đột nhiên vung tay, mang theo mười hai lưỡi đao sắc bén còn sót lại ép thẳng về phía Lôi Thuẫn trận.
“Một mình vận dụng nhiều kiếm như vậy. Đây còn là người ư?” Lôi Kinh Bộ giật mình, lại cầm tấm thuẫn đập xuống, một luồng sấm sét lại đánh về phía Tô Mộ Vũ.
Tô Mộ Vũ lại bỏ một kiếm, chặt một đòn sét đánh.
“Ta lại đập!” Lôi Kinh Bộ cắn răng, tuy ngoài miệng hét lớn nhưng tay cầm thuẫn không ngừng run rẩy, không đập xuống.

“Lão đại, còn chịu được không?” Đệ tử Lôi môn sau tấm thuẫn thấy không có động tĩnh, vội vàng hỏi.
“Nói nhảm, đương nhiên là không chịu được nữa rồi!” Lôi Kinh Bộ mắng, giờ tay hắn đã cháy đen, đòn sấm đánh kia tuy có uy lực rất lớn nhưng cắn trả cũng không hề nhỏ. Sau khi bọn họ luyện thành Lôi Thuẫn trận chưa từng dùng công phu Cửu Thiên Dẫn lôi, đây là vì thân thể Lôi Kinh Bộ không gánh được mấy lần sét đánh.
Đương nhiên Tô Mộ Vũ phát hiện biến hóa của Lôi Kinh Bộ, hắn tung người nhảy lên, lưỡi đao sắc trong tay bay tới.
“Mọi người ráng chống đỡ! Đừng làm mất mặt của Lôi gia bảo chúng ta!” Lôi Kinh Bộ cắn răng, cầm tấm thuẫn trong tay lên, lại đập xuống.
Lại một luồng hào quang màu xanh tím từ trên trời giáng xuống, sau khi rơi vào tấm thuẫn mới đánh sang phía Tô Mộ Vũ. Lúc này Lôi Kinh Bộ đã khó lòng chống đỡ nổi, thân thể thoát lực, cầm tấm thuẫn lảo đảo tại đó.
“Lão đại!” Sau tấm thuẫn có người hét lớn.
“Ngươi tới phá trận đi!” Tạ Thất Đao đột nhiên tung người nhảy tới, giơ đao cứng rắn cản luồng sét kia lại. Tô Mộ Vũ tiếp tục lao tới, những lưỡi đao còn sót lại đâm qua khe hở của những tấm chắn. Hắn vung tay, Lôi Thuẫn trận lập tức chia năm xẻ bảy.
Lôi Kinh Bộ cắn răng, cầm thuẫn trợn mắt nhìn Tô Mộ Vũ.
Thân hình Tô Mộ Vũ hành động, đã cầm kiếm hạ xuống phía sau Lôi Kinh Bộ.
Lôi Kinh Bộ kinh hãi, tấm thuẫn trong tay đã tan thành hai nửa. Hắn cười khổ nói: “Kiếm tốt.” Nói xong câu này đã đổ sập xuống đất.
“Lão đại!” Đệ tử Lôi môn vẻ mặt đau khổ cùng sáu người khác cầm thuẫn lao về phía Tô Mộ Vũ. Nhưng Lôi Thuẫn trận đã bị phá, những đệ tử Lôi môn này tuy được gọi là bát tuấn, là cao thủ trong thế hệ trẻ của Lôi gia bảo nhưng so với kiếm pháp tuyệt diệu của Tô Mộ Vũ vẫn kém quá xa.
Tô Mộ Vũ vung kiếm, bảy người ôm thuẫn ngã bay ra ngoài. Hắn không ham chiến, mũi chân điểm xuống, lướt qua đám người chạy thẳng tới Lôi gia bảo.
Trong Lôi gia bảo.

Tiệc rượu say sưa.
Mỗi lần Anh Hùng Yến, trừ quần long tụ tập, ăn uống vui chơi, còn bố trí một trận tỷ võ. Trong trận tỷ võ này, mỗi môn mỗi phái đều chọn một đệ tử trẻ tuổi ra đánh một trận. Đệ tử trẻ tuổi này gánh vinh dự của bổn môn tới Anh Hùng Yến phân tài cao thấp với đệ tử môn phái khác. Thiếu niên anh tài chiến thắng từ nay vang danh giang hồ, mà còn được chủ nhân của Anh Hùng Yến tặng cho một phần quà.
“Anh Hùng Yến mấy năm trước, Đường Liên của Tuyết Nguyệt thành đã giữ hạng nhất vài lần, không biết lần này sẽ tới nhà ai?” Trong bữa tiệc có người hỏi.
Ôn Lương hắng giọng một cái, đột nhiên ngồi nghiêm chỉnh lại.
Đường lão thái gia híp mắt nhìn hắn: “Ồ? Lần này tiểu huynh đệ đại biểu Ôn gia tới?”
“Ha ha ha, đúng vậy.” Ôn Lương gật đầu cười nói: “Chẳng hay lần này Đường môn phái đệ tử nào ra? Chắc là vị Đường Huyền - Đường đại ca này? Nhưng tuổi tác có vẻ hơi lớn rồi?”
“Ngươi muốn chết à?” Đường Huyền trợn mắt nhìn lại.
“Đường môn bất tài, lần này cũng có một đệ tử trẻ tuổi khá được.” Đường lão thái gia cười nói.
“Ồ? Giờ hắn đang ở đâu?” Người hỏi lại là Lôi Thiên Hổ.
“Thiên Hổ, vừa nãy ngươi đã gặp hắn mà. Là thằng nhóc đánh xe cho ta đấy. Hắn còn quá nhỏ tuổi, không có tư cách ngồi đây cho nên ta bảo hắn tới hậu viện chờ.” Đường lão thái gia từ từ nói: “Chẳng hay lần này Lôi gia bảo định phái thiếu niên anh hùng nào?”
“Lôi gia bảo không sánh nổi Đường môn, mấy năm nay giới trẻ không có nhiều đệ tử xuất sắc. Vốn lần này có một người thích hợp nhưng hắn ra ngoài vẫn chưa về. Hơn nữa...” Lôi Thiên Hổ nhìn Hà Khứ Hà Tòng một cái, nói đầy ẩn ý: “Rốt cuộc là Lôi gia bảo, hay là Tuyết Nguyệt thành hay Kiếm Tâm trủng, thật sự rất khó nói.”
Hà Khứ và Hà Tòng nhìn nhau một cái, đáp: “Lão trủng chủ nói, Kiếm Tâm trủng và Lôi gia bảo là thông gia, tuy hai mà một.”
“Lý lão tiền bối đúng là người đáng kính nể, xin kính một chén rượu này.” Lôi Thiên Hổ cầm chén rượu lên uống một hơi cạn sạch.
“Ài, thật đáng tiếc. Người mà Hổ gia để ý tới chắc chắn sẽ không kém. Đáng tiếc lần này không có duyên giao thủ rồi, ngay cả Đường Liên đoạt hạng nhất ba năm liền cũng không tới. Lần này cầm chức đệ nhất cũng thật hổ thẹn.” Ôn Lương ra vẻ đáng tiếc, cứ như trận tỷ võ này còn chưa bắt đầu hắn đã đoạt được hạng nhất. Hắn thở dài, ngẩng đầu lên uống một hớp rượu. Đột nhiên thần sắc hắn biến đổi, nhìn sang phía Đường lão thái gia: “Rượu này!”
Đường lão thái gia đặt nhẹ tay lên bàn, mặt vẫn mỉm cười nhẹ nhàng.
Nhưng Ôn Lương lại cảm thấy một luồng khí lực lập tức đặt lên người mình, tay cầm chén rượu không thể cử động chút nào, trong lòng không khỏi kinh hãi. Vừa rồi hắn uống một ngụm rượu đã lập tức phát hiện trong rượu có người hạ độc. Độc đó không màu không vị, thậm chí ngay đệ tử Lĩnh Nam Ôn gia dùng độc đệ nhất thiên hạ cũng không cách nào phát hiện ra, Tiên Hà Lộ. Thế nhưng sư phụ của Ôn Lương là gia chủ Ôn gia, Ôn Hồ Tửu, đương nhiên không phải đệ tử Ôn gia bình thường. Hắn chỉ uống một hớp là lập tức phát hiện ra có điểm khác thường. Nhưng hắn vừa định lên tiếng nhắc nhở Lôi Thiên Hổ đã bị Đường lão thái gia ra tay trấn áp.
Đường lão thái gia giơ tay trái đè lên bàn, tay phải nâng chén rượu nói với Lôi Thiên Hổ: “Thiên Hổ, chén này lão đầu tử ta xin uống trước.”
“Đường lão thái gia khách khí rồi.” Lôi Thiên Hổ cũng giơ chén rượu, uống một hơi cạn sạch.
Ôn Lương thầm nghĩ: Ta vừa định nhắc nhởHổ gia đã bị Đường lão thái gia trấn áp, chắc hẳn Tiên Hà Lộ trong rượu có liên quan tới Đường môn. Đến lúc đó mọi người trong Lôi gia bảo đều trúng thứ độc này, mặc cho Đường môn an bài. Phải nghĩ cách nhắc nhở Hổ gia!
Đường lão thái gia kia mặt không đổi sắc, cười nói uống rượu với Lôi Thiên Hổ.
Đột nhiên, phía xa vang lên tiếng nổ lớn khiến bữa tiệc huyên náo bỗng im bặt, lao nhao nhìn sang phía Lôi Thiên Hổ. Lôi Thiên Hổ vội vàng đứng dậy, đi ra cửa.
Lôi Thiên Ngân nhanh chóng tới gần: “Môn chủ, là hỏa dược của chúng ta, xem động tĩnh này có vẻ không nhỏ, có lẽ là đại trận.”
Lôi Thiên Hổ cau mày nói: “Bát tuấn đã về chưa?”
“Còn chưa, có điều mấy hôm trước có tin đưa về, chắc là hôm nay sẽ trở lại.” Lôi Thiên Ngân đáp.
Đột nhiên trên trời vang lên tiếng sấm, Lôi Thiên Hổ ngửa đầu nhìn lên, chỉ thấy một luồng sét màu xanh tím giáng xuống phía xa.
“Là Lôi Thuẫn trận, đúng là bát tuấn!” Lôi Thiên Ngân kinh hãi nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.