Cô gái bị điếc kia đột nhiên mở miệng như định nói chuyện.
Vốn dĩ, điếc và câm là song sinh, nếu một người là kẻ điếc, từ trước tới nay chưa từng nghe được âm thanh, cũng không biết âm thanh ra sao đương nhiên cũng không thể phát ra âm thanh nào được. Nhưng trên đời cũng từng có tiền lệ người điếc có thể nói chuyện, chẳng qua họ phải bỏ công bỏ sức cố gắng gấp ngàn lần, thậm chí vạn lần người thường.
Đường Liên và Lôi Vô Kiệt nhìn nhau, khẽ cau mày. Mặc dù cô gái điếc kia không ép tới nữa, thiếu niên tên ‘Trúc’ vẫn luôn mỉm cười, nhưng ánh mắt cô gái điếc kia thật sự quá sắc bén.
“Đã lâu không gặp.” Giọng nói của cô gái điếc như gằn từ trong họng ra, vừa sắc bén vừa khàn khàn, khiến người ta vừa nghe đã nổi da gà.
Đường Liên và Lôi Vô Kiệt kinh ngạc, xoay người lại nhìn Tiêu Sắt. Tiêu Sắt gật đầu; “Yên tâm đi, không phải kẻ địch.” Đường Liên và Lôi Vô Kiệt mới yên tâm, tránh sang bên nhường đường.
Ai ngờ câu hỏi tiếp theo của cô gái điếc lại mang vẻ giễu cợt: “Sao giờ ngươi lại thành ra thế này?”
Tiêu Sắt duỗi lưng, lười biếng nói: “Ta ra thế nào?”
“Như một tên rác rưởi.” Giọng nói của cô gái điếc đã khó nghe, lời nói càng không nể mặt.
Trúc giơ thái đao trong tay gõ vào lưng Long Nhĩ, ra hiệu cho cô nhìn sang phía mình: “Long Nhĩ, ngươi vô lễ rồi đấy.” Giọng điệu vẫn không nhanh không chậm, vẻ mặt cũng chẳng hề thay đổi.
Thần sắc Long Nhĩ hơi hòa hoãn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-ca-hanh/1369333/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.