Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn
***
“Ai vậy?” Đường Liên đang từ bên ngoài đi vào trong nhà thấy ông lão tay cầm phất trần, kinh ngạc hỏi.
Ông lão kia mỉm cười với Đường Liên, phất trần nhẹ nhàng vung lên, thân thể đã lướt tới bên cạnh Đường Liên. Đường Liên kinh hãi, lấy Chỉ Tiêm nhận ra, vung đao về phía ông lão kia.
“Đại sư huynh, đừng.” Tư Không Thiên Lạc vội vàng lên tiếng ngăn cản.
Nhưng lưỡi Chỉ Tiêm nhận như đâm vào hư không, ông lão kia đã đã lao tới sau lưng Đường Liên, Đường Liên vội vàng quay đầu, chỉ thấy bước chân của ông lão kia nhẹ nhàng chậm rãi nhưng thân hình lại nhanh chóng tới cực điểm, chỉ lắc mình vài cái đã tới cửa. Lạc Minh Hiên tới bên cạnh Đường Liên, nhỏ giọng hỏi: “Vị này là thần tiên từ đâu tới?”
Đường Liên thu hồi Chỉ Tiêm nhận, lắc đầu: “Dẫu sao cũng là thần tiên chúng ta không chọc nổi.”
Mũi chân ông lão kia điểm nhẹ một cái, nhảy lên trên mái hiên. Lôi Vô Kiệt vội vàng kéo Tiêu Sắt đang ngắm ánh chiều tà, nhìn ông lão cung kính hỏi: “Dám hỏi tiền bối là ai?”
Ông lão mỉm cười, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Phụ thân ngươi họ Lôi, mẫu thân ngươi họ Lý?”
“Làm sao ngươi biết?” Lôi Vô Kiệt kinh ngạc.
“Dáng dấp của ngươi và cha ngươi rất giống nhau, ta cũng từng thấy thanh kiếm của ngươi. Kiếm tâm hữu nguyệt, thụy mộng sát nhân, năm xưa ta cũng tận mắt chứng kiến uy thế một kiếm ép thẳng tới thiên tử.” Lão nhân mỉm cười nói: “Đều là cố nhân.”
“Lão tiền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-ca-hanh/1369311/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.