Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn *** Hai vị thành chủ Tuyết Nguyệt thành danh chấn thiên hạ trò chuyện câu được câu không như vậy được một lúc, Lý Hàn Y vốn không nói nhiều nhanh chóng im lặng, ngồi xuống đất nhắm mắt tu khí. Tư Không Trường Phong lại chẳng có vẻ gì là muốn đi, chỉ chậm rãi uống trà, nhưng đang uống lại đột nhiên hít một cái nói: “Thơm quá.” Vừa dứt lời đã nghe tiếng bước chân dồn dập truyền lại, Lôi Vô Kiệt đẩy cửa bước vào thấy cảnh trong phòng hơi ngạc nhiên: “Tam sư tôn, ngài cũng tới à.” Lúc này tay trái Lôi Vô Kiệt đang cầm thanh Thính Vũ không rút được ra kia, tay phải cầm một cây gậy gỗ dài, bên trên xuyên một con gà đã nướng vàng, đang tỏa mùi hương mê người. “Vô Kiệt, ngươi đang...” Tư Không Trường Phong nuốt một ngụm nước miếng. Lôi Vô Kiệt gãi đầu: “Ta luyện kiếm một lúc thì đói bụng quá bèn vào trong núi bắt một con gà rừng, vốn định nướng ăn, thế nhưng nghĩ tới sư phụ còn chưa ăn cơm cho nên muốn đưa tới cho sư phụ ăn trước. Nhưng mà...” Lý Hàn Y sắc mặt lạnh băng, thanh Thiết Mã Băng Hà đặt trên bàn rung rung, như đang định rút kiếm chém tên đồ đệ không nên thân này. Tư Không Trường Phong lại mỉm cười, nói với Lôi Vô Kiệt: “Nhưng sao?” Lôi Vô Kiệt cười ngượng ngùng: “Nhưng tam sư tôn cũng ở đây, e rằng con gà rừng này không đủ cho ba người ăn.” Tư Không Trường Phong đứng dậy cầm con gà rừng trong tay Lôi Vô Kiệt: “Chắc sư phụ ngươi không thích...” Nhưng vừa cầm vào tay đã thấy một luồng kiếm khí đánh tới, Tư Không Trường Phong lui nhanh lại một bước, con gà nướng trên tay lập tức bị chém thành hai nửa. Lý Hàn Y giơ tay, đoạt lấy nửa con gà nướng vẫn cắm trên cây gậy. Nửa còn lại rơi xuống, Lôi Vô Kiệt nhanh mắt nhanh tay vội vàng đưa Thính Vũ bên tay trái ra đỡ lấy nửa con gà nướng còn lại. Lý Hàn Y cười lạnh: “Không ngờ Thính Vũ kiếm còn có tác dụng như vậy.” “Có thịt mà không có rượu, thật đáng tiếc. Sư phụ ngươi dùng bữa chưa bao giờ để người ngoài thấy, chúng ta ra bên ngoài đi. Ta có chôn một vò rượu bên ngoài gian nhà, ngươi đi nướng thêm một con gà, chúng ta cùng uống.” Tư Không Trường Phong đi qua bên cạnh Lôi Vô Kiệt, vỗ vỗ lên vai hắn, Lôi Vô Kiệt vội vàng ra ngoài theo. Lúc này sắc trời đã hoàng hôn, Lôi Vô Kiệt lại bắt một con gà rừng trong núi, đốt một đống lửa ở bên cạnh nướng gà. Tư Không Trường Phong lại đào một bầu rượu từ dưới đất lên thật, mới mở bình đã cảm thấy hương thơm tỏa khắp bốn phía. Lôi Vô Kiệt lập tức hít một cái: “Rượu ngon.” “Ngự kiếm cưỡi gió bay, trừ ma trong thiên địa, có rượu ta tiêu dao, không rượu vẫn túy lúy, một chén cạn sông hồ, hai chén trôi nhật nguyệt, ngàn chén say không ngã, mình ta tửu kiếm tiên. Vô Kiệt, ngươi từng nghe bài thơ này chưa?” Tư Không Trường Phong rót hai chén hỏi. “Đương nhiên từng nghe.” Lôi Vô Kiệt vừa xoay gậy nướng vừa tỏ vẻ ngưỡng mộ: “Là bài thơ do Tửu Kiếm Tiên - Tư Đồ Chung Sở của Thục Sơn làm ba trăm năm trước.” “Bây giờ Thục Sơn đã trở thành truyền thuyết, Tửu Kiếm Tiên kia cũng đã chết già. Thế nhưng kiếm ý trong rượu kia vẫn lưu lại tại nhân gian, thật khiến người ta thán phục.” Tư Không Trường Phong chạm nhẹ vào chén rượu, chén rượu kia bay thẳng ra ngoài, tới tay Lôi Vô Kiệt. Lôi Vô Kiệt nhận lấy chén rượu, nói một câu cám ơn. Tư Không Trường Phong quơ nhẹ chén rượu trong tay, đột nhiên hỏi: “Lôi Vô Kiệt, giang hồ trong tưởng tượng của ngươi ra sao?” Lôi Vô Kiệt suy nghĩ rồi đáp: “Thiếu niên rượu ngon, thúc ngựa ngắm hoa. Dưới trăng hoa nở, uống rượu hát vang.” “Giang hồ không phải như vậy.” Tư Không Trường Phong uống một chén rồi nói: “Giang hồ với triều đình giống nhau, chỉ có dã tâm vô tận. “Mỗi người đều có giang hồ bất đồng, giang hồ mà ta muốn chính là như vậy.” Lôi Vô Kiệt đáp rất kiên quyết. Tư Không Trường Phong uống một ngụm rượu rồi nói: “Lúc nói cười dựng xây bá nghiệp, chẳng bằng một trận say giữa đời. Đúng là rượu ngon. Vô Kiệt, ngươi đừng trách Hàn Y, hắn mong ngươi hiểu lý do rút kiếm. Chỉ khi biết vì sao mình rút kiếm mới thật sự khống chế được kiếm của mình.” Lôi Vô Kiệt mỉm cười, cầm con gà nướng đặt lên bàn rồi ngồi xuống nói: “Đương nhiên không trách sư phụ rồi. Sư phụ là Tuyết Nguyệt Kiếm Tiên, sư phụ nói luôn luôn đúng.” “Ta nghe Tiêu Sắt nói, hòa thượng Vô Tâm từng nói ngươi là người có trái tim trong sáng trời sinh, không bị phàm trần quấy nhiễu. Xem ra quả thật là vậy. Đúng rồi, ngươi có biết, trên đời này có năm vị kiếm khách được gọi là Kiếm Tiên, là những ai không?” Tư Không Trường Phong hỏi. Lôi Vô Kiệt gật đầu: “Đương nhiên biết, Tuyết Nguyệt Kiếm Tiên - Lý Hàn Y, Cô Kiếm Tiên - Lạc Thanh Dương, Đạo Kiếm Tiên - Triệu Ngọc Chân, Nộ Kiếm Tiên - Nhan Chiến Thiên, Nho Kiếm Tiên - Tạ Tuyên.” “Trong năm vị kiếm tiên này, ngươi nghĩ ai có cảnh giới cao nhất.” Tư Không Trường Phong hỏi một câu hỏi khó lòng trả lời. Lôi Vô Kiệt bỗng chốc không biết trả lời ra sao. “Đừng ngại, cứ nói thẳng.” Lôi Vô Kiệt suy nghĩ rồi đáp: “Lạc Thanh Dương.” Tư Không Trường Phong cười vang: “Ha ha ha. Chính xác! Thiên hạ tứ thành, Thiên Khải Mộ Lương, Tuyết Nguyệt Vô Song. Cô Kiếm Tiên - Lạc Thanh Dương một mình chiếm một tòa thành, đúng là khí thế có vô song. Nếu bảo ta nói ta cũng cảm thấy hắn mạnh nhất. Thế nhưng sư phụ ngươi không phục, hắn vẫn luôn mong chờ ngày tái giao chiến với Lạc Thanh Dương. Cho nên Tuyết Nguyệt Kiếm Tiên này là người chịu khó nhất trong số những người luyện kiếm tại Tuyết Nguyệt thành.” Tư Không Trường Phong vừa dứt lời, Lý Hàn Y đã ra khỏi nhà tranh, tung người nhảy lên đỉnh núi. “Đi thôi, dẫn ngươi đi xem Tuyết Nguyệt Kiếm Tiên luyện kiếm ra sao.” Tư Không Trường Phong uống một hơi cạn sạch rượu trong chén, kéo Lôi Vô Kiệt cùng đi. Lý Hàn Y đi thẳng một lèo không hề quay đầu lại, có người nói núi cao có bốn mùa, Lôi Vô Kiệt xem như cảm thụ rõ rệt. Khi tới đỉnh núi chỉ cảm thấy gió lạnh tiêu điều, còn lạnh hơn nhiều so với ba tháng chạy trong đêm tuyết. Thế nhưng Lý Hàn Y vẫn như không cảm nhận được gì, đứng trên đỉnh núi, cầm thanh kiếm Thiết Mã Băng Hà, nhắm mắt trầm tư, làn gió lạnh lẽo thấu xương thổi bay vạt áo trắng của hắn. “Thế này là...” Lôi Vô Kiệt trợn tròn hai mắt. “Nhìn cho kỹ đi.” Tư Không Trường Phong mỉm cười. Lý Hàn Y đột nhiên tung người nhảy xuống giữa hai vách núi, hắn cầm kiếm lơ lửng giữa không trung chẳng khác nào thần tiên. Đột nhiên trường kiếm vung lên, cuồng phong cầm lên trong khe tuyết, thổi tới mức Lôi Vô Kiệt suýt nữa không đứng nổi. “Lên!” Lý Hàn Y vung kiếm lên trời, cuồng phong trong khe tuyết như thuận thế phóng thẳng lên, tuyết đọng trên đỉnh núi không ngừng trút xuống. Lý Hàn Y đạp lên lớp tuyết bước từng bước một lên trên, hắn nâng kiếm trong tay xuất một chiêu kiếm như ngưng đọng cuồng phong khắp núi, lại xoay một vòng. “Ta hiểu rồi!” Lôi Vô Kiệt đột nhiên hiểu ra, rốt cuộc cũng biết Lý Hàn Y đang định làm gì. Lý Hàn Y muốn dùng thế của một chiêu kiếm đảo ngực cuồng phong trong khe tuyết này. Nhưng chỉ dùng võ học có làm vậy được không? Chiêu kiếm này của Lý Hàn Y chỉ đánh ra đc một nửa đã ngừng lại, sau khi kiếm thế ngừng lại, cuồng phong khắp núi lại ập về, từng tầng tuyết đọng đổ sập xuống đầu Lý Hàn Y. Lý Hàn Y vội vàng thu kiếm trong tay, thân hình nhảy một cái, trở về trên đỉnh núi, tra kiếm vào vỏ nhíu mày im lặng. Cuồng phong vẫn gầm thét trong khe núi. Tư Không Trường Phong thở dài: “Đây là tầng cuối cùng trong Chỉ Thủy kiếm pháp mà sư phụ ngươi tu luyện, Thiên Đạo. Khi hắn luyện được chiêu kiếm này sẽ xuống núi tới Mộ Lương thành. Chẳng qua...” “Chẳng qua sao?” Lôi Vô Kiệt hỏi. Tư Không Trường Phong lắc đầu: “Không sao.” Khi hai người đang nói chuyện, đã không thấy bóng dáng Lý Hàn Y đâu nữa. Tư Không Trường Phong thở dài, vỗ nhẹ lên vai Lôi Vô Kiệt: “Ta cảm thấy sư phụ ngươi luyện được Chỉ Thủy kiếm pháp hay không đều dựa vào ngươi.” Lôi Vô Kiệt cười khổ một cái. Dựa vào ta, một kẻ luyện kiếm mà còn chẳng rút được kiếm?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]