Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn *** Lôi Vô Kiệt và Tiêu Sắt cứ thế ngồi đối diện với nhau không nói một lời, Tang Lạc, Tân Phong, Thù Du, Tùng Lao, Trường An, Đồ Tô, Nguyên Chính, Quế Hoa, Đỗ Khang, Tùng Hoa, Thanh Văn, Bàn Nhược, uống từng chung một. Tửu lượng hai người đều rất kinh người, đều không say. “Vốn dĩ chúng ta đoán ngươi có thể leo lên mười hai tầng, cho nên gọi mười hai chung rượu.” Khi uống tới chung rượu Bàn Nhược cuối cùng, rốt cuộc Tiêu Sắt cũng mở miệng lên tiếng. “Chúng ta?” Lôi Vô Kiệt sửng sốt hỏi: “Còn ai nữa?” “Ta.” Một giọng nói lười biếng vang lên, Lôi Vô Kiệt nghe theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy một người tóc dài để râu mặc áo sam màu xanh đang uể oải bước tới. “Ca ca của ngươi à?” Lôi Vô Kiệt suy nghĩ một chút. Người đàn ông để râu kia ngáp một cái, há miệng ra, chung rượu Ban Nhược cuối cùng đã bị hắn hút thẳng vào trong miệng. Lôi Vô Kiệt nhìn mà trợn tròn hai mắt, hắn từng nghe nói tới công phu lấy vật từ xa nhưng chưa từng thấy công phu hút rượu từ xa này. “Ủ rượu xong chưa?” Tiêu Sắt hỏi. Người đàn ông kia cười lắc đầu một cái, đi tới bên cạnh hai người rồi ngồi xuống: “Còn thiếu một chút ánh trăng.” “Xin hỏi rốt cuộc vị này là...” Lôi Vô Kiệt biết vị trước mắt là cao thủ, giọng nói kèm theo chút kính ý. “Ông chủ quán rượu.” Người đàn ông kia híp mắt một cái. “Rượu Bàn Nhược này hơi rượu khá nặng, lại hơi đắng.” Ông chủ quán rượu? Nhưng sao tửu lượng lại kém vậy. Tiêu Sắt buồn bực nhưng không hỏi ra miệng. Giờ đã không còn rượu, Tiêu Sắt nghịch chén rượu trong tay, rất hứng thú nhìn người đàn ông kia: “Mười hai chung rượu này có thể nói là tuyệt phẩm trên thế gian. Thu Lộ Bạch mà ta từng uống trong Diêu Lâu Tiểu Trúc ở Thiên Khải thành được xưng là có một không hai trong thiên hạ, thế nhưng chỉ ngang tài ngang sức với những thứ này. Rượu này, là do ngươi cất?” Người đàn ông kia có vẻ đã hơi say, híp mắt lại nói: “Đương nhiên là ta.” “Phong Hoa Tuyết Nguyệt, có ngon hơn chúng không?” Tiêu Sắt cũng híp mắt lại. “Như trời cao sinh thành.” Người kia nhắm hai mắt lại, hít một hơi say sưa. Lôi Vô Kiệt không hiểu phong tình lắc đầu một cái: “Ta vẫn cảm thấy Lão Tào Thiêu của Tuyết Lạc sơn trang uống ngon hơn một chút.” Người kia mắt hơi hé ra hỏi: “Tuyết Lạc sơn trang?” Tiêu Sắt đặc ly rượu xuống bàn không nặng không nhẹ: “Đừng nịnh bợ, nhớ trả tiền nợ là được rồi.” “Chẳng qua Phong Hoa Tuyết Nguyệt vẫn chưa phải ngon nhất.” Người kia đột nhiên nói. “Ồ?” Tiêu Sắt hứng thú. “Có gì ngon hơn?” “Mạnh Bà Thang.” Người đàn ông nói gằn từng chữ. “Mạnh Bà Thang?” Lôi Vô Kiệt nhíu mày một cái: “Thứ này chẳng phải chỉ người ở bên dưới mới uống ư?” Đúng như Lôi Vô Kiệt nói, Mạnh Bà Thang là loại cháo thường xuyên xuất hiện trong những câu chuyện ma quỷ, uống vào có thể quên hết mọi phiền não, mọi yêu hận tình thù. Trong truyền thuyết khi con người trở thành vong hồn đi qua cầu Nại Hà, đầu thai sang kiếp khác, nó sẽ được Mạnh Bà bưng trong tay, lặng lẽ chờ đợi ngươi uống nó vào. Người sống trên đời có biết bao gian khó đau khổ, một bát này cũng là một loại thoải mái, kết thúc triệt để với mọi thứ của kiếp trước. “Đúng vậy, Mạnh Bà Thang, chỉ cần uống một chén ngươi sẽ quên hết mọi chuyện xảy ra trong quá khứ, sau khi tỉnh lại sẽ là một cuộc đời mới, thật tốt biết bao. Nhưng mãi ta vẫn không cất được.” Đầu của người đàn ông kia càng lúc càng rủ thấp, như đã say khướt, gục xuống bàn ngủ thiếp đi. Tiêu Sắt nghe được vẻ thất vọng chán nản trong lời nói của người kia, đứng dậy, đi tới cửa quán rượu. Hai người mười hai chung rượu uống từ hoàng hôn tới tận đêm khuya. Khi Tiêu Sắt đi ra cửa, mặt trăng đã lên cao, Tiêu Sắt tắm trong ánh trăng lạnh lẽo đó, ngây ngẩn một lúc lâu. Lôi Vô Kiệt cũng đi ra phía cửa ngồi trên bậc thang nhìn về phía Đăng Thiên các xa xa, đột nhiên hỏi: “Tiêu Sắt, trước đây nhà của ngươi là ở Thiên Khải thành à?” Tiêu Sắt ngạc nhiên hỏi lại: “Sao tự nhiên lại hỏi vậy?” “Cứ hay nghe ngươi nhắc tới Thiên Khải, cảm giác như ngươi đã ở đó rất lâu rồi.” Lôi Vô Kiệt chậm rãi nói. “Chỉ là một nơi từng ở mà thôi.” Hai tay Tiêu Sắt khoanh trong ống tay áo, nhìn về phương xa. “Ta không có nhà.” Hai người không nói tiếp nửa câu, cứ đứng như vậy. Không biết đứng bao lâu, một cơn gió lạnh thổi qua, Tiêu Sắt bỗng cảm thấy hơi lạnh, trong đầu thầm nghĩ ông chủ ngủ say thật, e rằng không uống được Phong Hoa Tuyết Nguyệt tuyệt diệu kia rồi, bèn thở dài: “Lôi Vô Kiệt, chúng ta đi thôi.” Lôi Vô Kiệt đáp lại một tiếng, thế nhưng vừa quay người đã phát hiện ông chủ quán rượu mặc áo sam màu xanh đã tỉnh lại. Hắn đứng dậy, khẽ mỉm cười nói: “Nhất túy niên niên kim dạ nguyệt. Rượu này, đã xong rồi.” Người đàn ông kia quay người đi về phía sau nhà, Tiêu Sắt và Lôi Vô Kiệt đưa mắt nhìn nhau, cũng đi theo. Hai người bước vào sân sau, trong sân bày rất nhiều hũ rượu lớn lớn nhỏ nhỏ, còn trên bàn đặt một vò rượu nhỏ, trên vò rượu là một đóa hoa sơn trà lắc lư theo làn gió. “Nếu rượu đã cất xong, vậy xin uống một chén.” “Chớ vội.” Người đàn ông kia cười một tiếng, vung nhẹ tay lên, lại kéo hết rượu trong vò ra ngoài. Người kia ôm theo chỗ rượu này nhảy lên nóc nhà, vẫy nhẹ cánh tay. Nước rượu bị kéo ra rất dài, đẹp đẽ như ống tay áo khiêu vũ trắng noãn của người trong cung. Nước rượu ẩn chứa ánh trăng tỏa sáng lấp lánh, như một ngân hà nho nhỏ. Người kia vung nhẹ tay lên, hai mắt nhắm lại, vừa lơ lửng vừa nhảy múa trên nóc nhà. "Dục mộng thanh hư quế tử phiêu, nhất bôi trọc tửu hướng thiên yêu. Hà nhân nhẫm ái kim tiêu nguyệt, dã thượng lâu đầu lộng ngọc tiêu." (Bài thơ ‘Si nguyệt’, tạm dịch: Muốn say rượu nằm mơ bước vào cung trăng trên trời, cùng bay lượn khiêu vũ với Hằng Nga tiên tử, bèn cầm một chén rượu đục mời tiên tử trên trời cao. Là ai thích ánh trăng đêm nay đến vậy, cũng lên trên lầu thổi ngọc tiêu.” Người đàn ông cao giọng đọc thơ bài thơ này xong bèn thu ống tay áo màu xanh lại, ngừng điệu nhảy, giơ tay chỉ một cái, chỗ rượu kia bay trở về trong vò. Người kia nhảy xuống, tay trái cầm một đóa hoa sơn trà rơi ra từ trong rượu, tay phải cầm chén rượu, rót một bát, nhẹ nhàng vung tay một cái, chén rượu hạ xuống trên tay Tiêu Sắt, lại múc một chén, hạ xuống trên tay Lôi Vô Kiệt. “Uống đi, đây là Phong Hoa Tuyết Nguyệt tuyệt vời nhất.” Người đàn ông không còn mang vẻ lười biếng lúc trước nữa, ánh mắt như phát sáng. Tiêu Sắt ngửa đầu uống hết chén rượu trước Lôi Vô Kiệt, sau khi buông chén xuống chỉ im lặng không nói gì. “Thấy sao?” Người kia hỏi. “Thư thái mát mẻ như gió, thanh thoát mỹ lệ như hoa, lặng lẽ trống trải như tuyết, buồn rầu chán nản như trăng.” Tiêu Sắt lẩm nhẩm lời này. “Rượu ngon có thể thưởng thức được một vị, Thu Lộ Bách của Điêu Lâu Tiểu Trúc thưởng thức được ba vị. Rượu này của ta có thể thưởng thức được bốn vị?” Giọng nói của người đàn ông mang chút tự hào. “Nhân gian trăm vị.” Tiêu Sắt lạnh nhạt đáp, đột nhiên nhảy một cái leo lên nóc nhà, ngồi xuống nhìn về phía bắc, ngắm vầng trăng sáng trên bầu trời, một lúc lâu sau mới nói rất chậm rãi: “Đúng vậy, nhà của ta là ở Thiên Khải. Một ngày nào đó, ta sẽ trở về.” Lôi Vô Kiệt nhìn Tiêu Sắt đang quay lưng vào mình ngồi theo hướng bắc, khoảnh khắc đó bỗng thấy hắn xa lạ, cười một tiếng: “Lặng lẽ trống trải như tuyết, buồn rầu chán nản như trăng. Ta không thích rượu như vậy, cảm thấy nó có vẻ thiếu phóng khoáng. Ta thích loại rượu nóng rực như lửa.” Ngoài dự liệu của hắn, Tiêu Sắt ngồi trên nóc nhà tắm vầng trăng bi thương lại đáp lời: “Ta biết, Lão Tào Thiêu của Tuyết Lạc sơn trang đúng không.” “Vẫn là ngươi hiểu ta.” Lôi Vô Kiệt ngửa đầu uống một chén rượu, thế nhưng chén rượu đó không có vẻ mềm mại mỹ lệ như Tiêu Sắt, Lôi Vô Kiệt chỉ cảm thấy rượu kia như ngọn lửa cháy hừng hực, hắn cảm thấy khoảnh khắc đó toàn thân như bị lửa đốt, cháy bừng bừng. Hơi nóng dâng lên trên người, ánh mắt lập tức biến thành màu đỏ chót, không thể khống chế được bắt đầu vận Hỏa Chước thuật. Lôi Vô Kiệt lau mồ hôi đầy đầu, miệng thở hổn hển, nhìn về phía người đàn ông cất rượu: “Sao lại như vậy?” Người kia không hề ngạc nhiên, chỉ rót một chén rượu rồi chậm rãi nói: “Ta cho ngươi một lời hứa, ngươi cứ uống một ly là có thể lên thêm một tầng Đăng Thiên các, ngươi thấy sao?” Lôi Vô Kiệt không còn hơi sức đâu để ý tới hắn, cố gắng chống lại hơi nóng dâng loạn trong cơ thể, sau thời gian một nén nhang, hơi nóng trên người mới từ từ tiêu tán. Hắn mở mắt ra, thờ phào nhẹ nhõm, cảm thấy thân thể thoải mái khó nói thành lời. Đương nhiên hắn biết sau chén rượu vừa rồi thân thể của mình đã xảy ra biến hóa ra sao, hắn nhìn về phía người đàn ông kia, ánh mắt đầy khiếp sợ: “Rốt cuộc ngươi là ai? Rốt cuộc đây là rượu gì?” “Ta là một ông chủ quán rượu, đây là Phong Hoa Tuyết Nguyệt. Bây giờ ta chỉ hỏi ngươi, còn muốn uống chén thứ hai hay không.” Người đàn ông kia giơ chén rượu trong tay lên. Lôi Vô Kiệt không nhiều lời đoạt lấy chén rượu, lại uống một hơi cạn sạch. Thế nhưng rượu vừa vào bụng đã không nhịn nổi gầm lên một tiếng, trong sân sau, ngoại trừ vò rượu đựng Phong Hoa Tuyết Nguyệt, mười hai hũ rượu còn lại lập tức nổ tung, rượu chảy ra lênh láng khiến khắp sân nồng nặc mùi rượu. Tiêu Sắt lại coi như không thấy biến cố dưới mái hiên, vẫn nhìn về phương bắc xa xôi, không hề quay đầu lại. “Giờ chắc ngươi đã có thể leo lên tầng thứ mười bốn, chén thứ ba, ngươi có dám uống không?” Người kia vung ống tay áo, lại một chén rượu nữa hạ xuống trước mặt Lôi Vô Kiệt. Lôi Vô Kiệt không giơ tay nhận lấy, thời khắc này con ngươi hắn đỏ rực như lửa, cơ bắp nổi lên khắp người, lại bắt chước người đàn ông lúc vừa rồi, hút mạnh một cái, khiến cả chén rượu kia bay vào trong miệng. “Được.” Người kia mỉm cười, thở dài nói. Lôi Vô Kiệt ngồi mạnh xuống, nước rượu chảy ra từ hũ xung quanh tràn tới cách hắn ba trượng lập tức hóa thành hơi. Dường như người áo xanh cũng cảm thấy nóng bức, xách vò rượu lui lại phía sau một bước: “Chén thứ tư, ngươi có muốn uống không.” Lôi Vô Kiệt không nói gì, từ từ đưa tay ra. “Chén này, ngươi uống vào chắc chắn sẽ chết.” Người đàn ông kia một tay nâng vò rượu, một tay gõ nhẹ. Cánh tay Lôi Vô Kiệt không hề buông xuống, ánh mắt nóng rực như muốn thiêu cháy người trước mắt. “Chết, không cần leo Đăng Thiên các nữa, bay thẳng lên trời đấy.” Người kia cười nói, chẳng hề e ngại. Bàn tay Lôi Vô Kiệt nắm thành quyền, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đưa ta.” “Ha ha ha.” Người đàn ông kia cười một tràng dài, đột nhiên nhấc vò rượu kia lên, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch. Sau đó hắn buông vò rượu xuống, lau giọt rượu nơi khóe miệng, gương mặt vẫn mang nụ cười thản nhiên: “Ngươi say rồi.” Thân thể của Lôi Vô Kiệt ngã cái rầm xuống đất. Sau ba chén rượu, Hỏa Chước thuật của Lôi Vô Kiệt cũng lập tức đột phá ba tầng cảnh giới, theo như lời sư phụ Lôi Oanh từng nói, vốn muốn tự mình đạt tới cảnh giới này phải khổ luyện ít nhất ba năm. Nhưng hôm nay, chỉ là ba chén rượu. Đúng vậy, hắn say rồi. Say lên tận trời cao.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]