Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn *** Hoàng hôn đã đến, mặt trời ngả về tây, trên con đường hai con tuấn mã đang thất thểu đi về phía trước, thật ra cả hai con đều là ngựa tốt, nhưng đi cả ngàn dặm, dẫu là ngựa tốt lúc này cũng quá mệt mỏi. Một người mặc áo dài nam màu xanh lười biếng ngáp một cái. Một người khác mặc quần áo đỏ, chỉ vào thành trì phía xa, cao giọng hô: “Đến rồi!” Người còn lại chẳng buồn để ý, chỉ lạnh nhạt đáp một tiếng: “Ờ!” “Đây là Tuyết Nguyệt thành đấy! Tòa thành đệ nhất trên giang hồ, chẳng lẽ ngươi không hưng phấn ư?” Chàng trai áo đỏ bất mãn nói. Người áo xanh nhíu mày rất sâu, vẻ mặt không chịu nổi nữa, thấy chàng trai áo đỏ nói đến hưng phấn bèn giơ chân đạp hắn xuống ngựa: “Cút!” Hai người này đương nhiên là Lôi Vô Kiệt và Tiêu Sắt, sau khi tiễn hòa thượng Vô Tâm ở nước Vu Điền, hai người tiếp tục lên đường tới Tuyết Nguyệt thành. Chẳng qua vốn tưởng đi ké tam thành chủ và đại đệ tử thủ tịch của Tuyết Nguyệt thành, đoạn đường này chắc chắn sẽ rất nhẹ nhõm, thế nhưng hòa thượng Vô Tâm kia vừa đi khỏi, Thương Tiên kia vừa mới một thương từ tây tới đã thành một thương đi tới tây khiến Lôi Vô Kiệt thậm chí ko kịp lên tiếng bắt chuyện. Đại sư huynh Đường Liên ngược lại trọng tình trọng nghĩa, nhưng chỉ cho một tấm bản đồ rồi nói mình còn trọng trách trên người, phải về Đường môn một chuyến, sau đó cũng vỗ mông rời khỏi. Hòa thượng Vô Thiền ko nói chuyện mình sẽ đi, nhưng Hàn Sơn tự và Tuyết Nguyệt thành ở hai hướng hoàn toàn khác nhau, cho lên hành trình lần này lại biến thành hai người Lôi Vô Kiệt và Tiêu Sắt. Hai tên mù đường. Hai người cầm một tấm bản đồ chẳng khác gì thiên thư, vòng vo hết chỗ này đến chỗ khác lại mất ba tháng, đi lòng vòng tới mức cuối cùng Tiêu Sắt nóng quá không chịu nổi đành cởi áo hồ cừu ra đổi thành một bộ áo xanh. Thế nhưng người còn suy tư phiền muộn hơn lại là Đường Liên. Đường Liên trở lại Tuyết Nguyệt thành đã hơn một tháng, nhưng hỏi hết mọi đồng môn, ai cũng nói không có hai người như vậy đến, trong lòng lo lắng không biết trên đường có xảy ra chuyện bất trắc gì không, nhưng hỏi các đệ tử vừa từ ngoài thành trở về ai cũng nói gần đây trên giang hồ gió êm sóng lặng, không nghe nói có đệ tử Lôi môn mặc áo đỏ nào bị giết. Hắn suy nghĩ rất lâu rồi đoán có lẽ tính khí hai người còn trẻ con, không chừng lại tới chỗ nào chơi. Nhưng mặc dù đường xá gian khổ, cuối cùng bọn họ cũng tới được tòa thành này. Thiên hạ tứ thành, Bắc Thiên Khải, Nam Tuyết Nguyệt, Tây Mộ Lương, Đông Vô Song. Trong đó Thiên Khải là hoàng thành hội tụ khí vận của thiên hạ. Mộ Lương là tòa thành cô độc, chỉ có một mình kiếm tiên Lạc Thanh Dương cư ngụ. Vô Song thành là võ thành, tất cả mọi người trong thành đều biết võ, hơn nữa không cho người ngoài tiến vào. Ba thành này đều khiến người thường có cảm giác xa cách khó tả, chỉ có Tuyết Nguyệt thành là khác, nó tự xưng là phàm thành. Năm xưa tòa thành này tên là ‘Đại Trường Hòa’, sau đó có vài người tài hoa tuyệt thế lưu luyến với phong cảnh mỹ lệ độc đáo ở đây, võ đạo của những người này có một không hai trong thiên hạ, càng ngày càng có nhiều người ngưỡng mộ danh tiếng đi tới, nơi này trở thành tòa thành của bọn họ. Bọn họ bèn đổi tên là - Tuyết Nguyệt. Thế nhưng khi Lôi Vô Kiệt và Tiêu Sắt cưỡi ngựa tới dưới thành lại phát hiện trên cửa thành viết hai chữ rất rõ ràng, không phải Trung Nguyên mà là... Hạ Quan. “Đi nhầm à?” Lôi Vô Kiệt đần ra một lúc. Tiêu Sắt giơ tay cảm nhận làn gió xuân thổi tới, miệng ngâm nga: “Hạ quan phong, thượng quan hoa, Thương sơn tuyết, Nhĩ Hải nguyệt.” (Ý chỉ bốn cảnh đẹp của nước Đại Lý là đón gió, ngắm hoa, thưởng tuyết trên núi Thương và ngắm trăng ở hồ Nhĩ Hải.) “Ngươi nói gì vậy?” Lôi Vô Kiệt không hiểu. “Im miệng!” Tiêu Sắt lại đá một phát. Hai người xuống ngựa, dắt ngựa vào thành nhưng lại phát hiện tòa thành này khác với những thành trí bình thường. Ven đường đều là tiếng rao bán hàng rong, dọc đường là đủ loại quán rượu lớn nhỏ, có cô gái cầm hoa sơn trà bước chân uyển chuyển chạy qua bên cạnh bọn họ, có tiểu nhị trên người vắt một chiếc khăn lông màu trắng tới chào hỏi: “Hai vị khách quan mới vào thành phải không? Chẳng bằng vào trong quán của chúng tôi uống một chén trà, nghỉ ngơi một chút.” “Chúng ta không đi nhầm đấy chứ?” Lôi Vô Kiệt vẫn không hiểu nổi. Tiêu Sắt liếc nhìn hắn một cái, không buồn để ý tới hắn mà theo chân tiểu nhị bước vào trong quán trà. Lôi Vô Kiệt không biết làm thế nào, chỉ có thể đi theo. Hai người gọi một bình trà và một ít bánh điểm tâm, Tiêu Sắt ăn rất từ tốn nhưng Lôi Vô Kiệt chẳng có tâm trạng ăn thứ gì, hắn nhìn xung quanh, thầm nghĩ chẳng lẽ những tiểu nhị, khách uống trà này đều là cao thủ ẩn giấu tài năng? Hắn nghĩ thầm Tuyết Nguyệt thành này thật quá cao thâm khó lường. Tiểu nhị kia có vẻ đã nhận ra nghi hoặc của Lôi Vô Kiệt, cũng thường xuyên thấy chuyện này bèn cười nói: “Có phải trong lòng khách quan đang suy nghĩ, vì sao cảnh tượng của Tuyết Nguyệt thành này lại bình thường như vậy, chẳng lẽ đi nhầm chỗ?” “Đúng vậy đúng vậy!” Lôi Vô Kiệt gật đầu. “Mời khách quan xem.” Tiểu nhị chỉ vào một gian nhà cao tầng nói: “Có thấy tòa Đăng Thiên các kia không?” “Ta đâu có mù, đương nhiên là thấy.” Lôi Vô Kiệt không hiểu. “Đi qua Đăng Thiên các kia mới là Thượng Quan, đó mới thật là Tuyết Nguyệt thành. Bên ngoài Đăng Thiên các vẫn là phàm thành. Vượt qua Đăng Thiên các mới có thể thấy Tuyết Nguyệt. Không thì võ lâm chí tôn đệ nhất thành chẳng dễ thấy quá à.” Tiểu nhị cười nói. “Hóa ra là vậy!” Lôi Vô Kiệt chợt hiểu ra, mọi nghi hoặc trong lòng lập tức quét sạch, uống một hớp trà rồi nói: “Muốn vượt qua Đăng Thiên các khó lắm sao?” “Nói khó thì không khó, nói không khó thì khó. Nếu có một tấm danh thiếp có thể trực tiếp đi vào. Nếu không có, vậy phải lên Đăng Thiên các, lên mười sáu tầng Đăng Thiên các. Nghe nói nếu ngươi có thể leo lên tới tầng thứ mười sáu, như vậy ngươi có thể thấy vị thành chủ Tuyết Nguyệt thành nổi danh khắp thiên hạ Bách Lý Đông Quân.” Tiểu nhị cười một tiếng. “Nếu hai vị muốn lên các, chẳng bằng gọi một bình ‘Phong Hoa Tuyết Nguyệt” mà tiểu quán ủ riêng, tăng cường can đảm?” “Phong Hoa Tuyết Nguyệt? Cái tên rượu này thật thú vị. Ta không giỏi vụ này, nhưng vị bằng hữu này của ta hết sức phong lưu, cho hắn một bình đi.” Lôi Vô Kiệt chỉ sang Tiêu Sắt đang ngồi đó nhắm mắt dưỡng thần. “Vâng vâng.” Tiểu nhị không để ý tới vẻ châm chọc trong lời nói của Lôi Vô Kiệt, vội vàng quay người đi lấy rượu. “Hạ quan phong, thượng quan hoa. Thương sơn tuyết, Nhĩ Hải nguyệt. Thú vị.” Lôi Vô Kiệt nhìn tòa Đăng Thiên các phía xa, lẩm bẩm: “Tuyết Nguyệt thành đúng là không làm ta thất vọng. Ngươi nói Đường sư huynh là đệ tử của Bách Lý thành chủ, chẳng lẽ hắn leo lên tới tầng mười sáu? Ngươi cảm thấy ta leo được mấy tầng?” “Phong Hoa Tuyết Nguyệt tới rồi!” Tiêu Sắt bưng bình rượu lên. Tiêu Sắt không hề khách khí, rót một chén cho mình, kêu một tiếng, chỉ cảm thấy rượu này hết sức trong trẻo, không hẳn đậm đà nhưng lại có cảm giác mát lạnh thanh nhã, tâm trạng cũng khá hơn đôi phần, lần đầu tiên chịu nói vài lời đáp lại Lôi Vô Kiệt: “Đường Liên là đệ tử trưởng lão Đường môn Đường Liên Nguyệt, vốn không cần xông lên Đăng Thiên các kia. Chỉ có hai loại người cần xông lên Đăng Thiên các, một loại là định tới khiêu khích Tuyết Nguyệt thành, một loại khác là muốn bái sư ở Tuyết Nguyệt thành. Leo được năm tầng là có thể gia nhập làm môn hạ của Tuyết Nguyệt thành, leo lên tầng thứ mười là có thể được trưởng lão truyền nghề, leo lên tầng th mười sáu, tức là thành đệ tử của Bách Lý Đông Quân.” “Vị khách quan này có vẻ hiểu rất rõ về Tuyết Nguyệt thành? Không phải lần đầu tiên tới đúng không?” Tiểu nhị có vẻ hứng thú, nói tiếp: “Nhưng từ nhỏ tới lớn ta lớn lên trong Hạ Quan này, số người leo lên tầng thứ mười chỉ đếm được trên đầu ngón tay, còn về leo được lên tầng thứ mười sáu chỉ thấy có một người, nhưng lần đó lại không gặp được Bách Lý Đông Quân đại nhân.” “Là cái gã ăn mày Từ Vi được gọi là Côn Đả Giang Hồ hả.” Tiêu Sắt lại uống một chén. “Khách quan quả là người hiểu biết. Chính là lão ăn mày cầm một cây gậy nát đến, lúc đó hắn còn đòi uống trà ở chỗ ta. Khi ấy ta nghĩ, tên này điên rồi à, không ăn nổi một cái bánh bao mà đòi leo lên Đăng Thiên các. Nhưng hắn leo một phát lên tận tầng mười, sau khi leo lên tầng mười lại tới chỗ ta đòi bát rượu uống, ta nào dám không cho, xách một bầu rượu tới. Lão ăn mày kia chẳng hề từ chối nhưng chỉ uống một bình sau đó lại leo một mạch năm tầng. Khi đi lên là một lão ăn mày ăn mặc rách rưới mặt mày ủ dột, nhưng qua hết mười lăm tầng lại cảm thấy toàn thân hắn như phát ra ánh sáng vàng kim chẳng khác gì thần tiên. Sau tầng mười lăm, lão ăn mày kia lại tới quán trà của ta ngồi, lại đòi một bình Phong Hoa Tuyết Nguyệt, cứ thế uống từng chén một, uống từ giữa trưa tới tận hoàng hôn, nhưng bên Đăng Thiên các lại chẳng hề có động tĩnh.” “Chúng ta nghĩ, hay là Tuyết Nguyệt thành không nhận khiêu khích. Kết quả lão ăn mày ngồi đó uống xong một bình, rốt cuộc trên đỉnh Đăng Thiên các kia cũng có bóng người đứng lên. Tay cầm trường thương màu ô kim, người mặc áo bào đen, khoảnh khắc đó gió khắp thành như ngừng lại, vờn quanh đỉnh các. Ta nghĩ: Vị này mới là chẳng khác gì thần tiên, lão ăn mày kia là cái thá gì.” “Thương Tiên - Tư Không Trường Phong.” Tiêu Sắt lạnh nhạt nói ra cái tên này. “Đúng, chính là Thương Tiên - Tư Không Trường Phong! Tam thành chủ của Tuyết Nguyệt thành chúng ta. Sau đó chỉ nghe lão ăn mày kia cười lớn vài tiếng, cầm cây gậy nát kia lên...” “Sau đó thì sao?” Lôi Vô Kiệt nghe kể chuyện mà hưng phấn, không nhịn được hỏi. Tiểu nhị ra dấu đồng tiền, không nói tiếp. Lôi Vô Kiệt rất phóng khoáng phất tay: “Tiểu nhị, thêm một bình Phong Hoa Tuyết Nguyệt.” Tiêu Sắt ngẩn ra: “Ngươi có tiền à?” Lôi Vô Kiệt vỗ vai Tiêu Sắt: “Đã đến Tuyết Nguyệt thành rồi cơ mà? Ngươi còn sợ ta quỵt nợ à? Tiểu nhị, ngươi nói tiếp đi.” Tiểu nhị vui vẻ ra mặt: “Chỉ thấy lão ăn mày kia xách cây gậy, nhảy một cái lên mười sáu tầng, sau đó...” “Sau đó...” Lôi Vô Kiệt nuốt một ngụm nước miếng. “Sau đó bị một thương đánh ngã.” Tiêu Sắt lạnh lùng tiếp lời. Lôi Vô Kiệt chép miệng một cái: “Nói bậy, dẫu sao cũng đánh hết mười lăm tầng rồi, sao có thể bị một thương đánh ngã được chứ?” Vẻ mặt tiểu nhị không nén nổi cơngiận, chỉ cảm thấy vị khách nhân lạnh lẽo như băng này còn xa mới đáng yêu bằng khách quan áo đỏ, hậm hực đáp: “Vị khách quan này nói không sai, đúng là bị một thương đánh ngã. Chẳng qua lão ăn mày kia lại rất vui vẻ, ngã từ tầng mưới sáu xuống mà không chết, chỉ đứng dậy phủi phủi bụi đất trên quần áo rồi cầm gậy bỏ đi.” “Đúng là bị một thương đã ngã à.” Lôi Vô Kiệt hơi ngạc nhiên, có điều nghĩ tới khí thế lúc trước của Thương Tiên, một thương từ tây tới, không ra tay đã ép đại đệ tử Vô Song thành lui liền ba mươi bước, một thương đánh ngã lão già cầm côn chắc không phải là hư cấu. “Thế nhưng sau đó không còn thấy tam thành chủ nữa, đừng nói tầng mười sáu, thậm chí chẳng ai leo được tới tầng mười ba.” Tiểu nhị buồn bã nói. “Thương Tiên thì thôi vậy, có muốn gặp thử Kiếm Tiên không. Chờ nhé, ta dẫn ngươi thấy chút chuyện mới mẻ.” Lôi Vô Kiệt mỉm cười đứng dậy, uống một chén rượu rồi nói: “Rượu này nhẹ quá, chẳng bằng Lão Tào Thiêu của ông chủ Tiêu nhà ngươi” Tiêu Sắt lạnh lùng hừ một tiếng. “Đi, đi leo Đăng Thiên các!” Lôi Vô Kiệt mỉm cười sải bước đi tới.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]