“Uyên Nhãn là kiếm nhận chủ.” Cẩn Uy nhặt thanh kiếm dính máu dưới đất
lên.
“Theo lời Cơ Nhược Phong, bây giờ hắn đã tới cảnh giới Quỷ Tiên, siêu
thoát cõi âm, thần tượng bất minh, cửa quỷ không họ, Tam Sơn vô danh.
Vạn vật còn phải sợ hắn, huống chi thanh kiếm của ngươi.” Cẩn Tuyên nhìn
theo hướng Diệp Đỉnh Chi rời khỏi, nói đầy ẩn ý.
“Đã tới cảnh giới Quỷ Tiên, năm người chúng ta có đối phó được không?”
Cẩn Tiên hỏi.
“Đương nhiên là không. Thế nhưng vừa rồi người của Thiên Ngoại Thiên có
một câu không sai, bây giờ tình trạng của Diệp Đỉnh Chi đang là mỗi ngày
rơi ngàn dặm. Đừng nhìn hắn như đang toàn thịnh, thật ra chỉ dựa vào một
khí tức đang trút ra, chúng ta chỉ cần đợi khí tức này chậm lại, sau đó giết
hắn.” Cẩn Tuyên mỉm cười.
Cẩn Tiên khẽ nhíu mày: “Thế thì bao giờ khí tức này sẽ hạ xuống?”
“Khi hắn tới chỗ đó.” Cẩn Tuyên nói đầy ẩn ý: “Bên ngoài Cô Tô thành, dưới
Hàn Sơn tự.”
“Không xa.” Cẩn Tiên xoay nhẹ phật châu.
Bên ngoài Cô Tô thành, dưới Hàn Sơn tự.
Tiểu hòa thượng Vô Thiền uống cạn chén nước lớn, sau đó thở hổn hển nói:
“Ôi má ơi, mệt chết con mất.”
“Đều là các sư huynh của con làm, con chỉ chặt có tí củi thôi.” Vong Ưu đại
sư cười nói.
“Thế sư phụ thì sao, chẳng phải sư phụ ngồi ngủ gà ngủ gật à?” Vô Thiền
bất mãn nói.
“Không phải, sư phụ không ngủ gà ngủ gật, thế này gọi là giám sát. Dù sao
khi những người kia tới, ta muốn gian
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-bach-ma-tuy-xuan-phong/3997619/chuong-343.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.