Bách Lý Đông Quân đứng trên tường thành, nhìn tòa thành mình đã tới ba
lần, hạ giọng nói: “Có phải ta tới muộn mất rồi không?’
“Lúc đầu ta và Cơ đường chủ định ngăn cản hắn ngay ngoài cổng thành,
đáng tiếc hai người chúng ta hợp lực lại cũng không phải đối thủ của hắn.
Chắc bây giờ hắn đã đến cửa cung. Trong hoàng cung có mấy chục cao thủ
được hoàng tộc họ Tiêu cung phụng, đều là Tiêu Dao Thiên Cảnh, còn có cả
quốc sư và đại tổng quản ở đó.” Lý Tâm Nguyệt chống kiếm đứng dậy:
“Nhưng...”
“E là vẫn không ngăn được hắn.” Cơ Nhược Phong nằm dưới đất cười khổ:
“Năm xưa Lý tiên sinh vào cung như vào chỗ không người, nếu muốn giết
hoàng đế thì chỉ như phất tay một cái. Hiện tại tuy Diệp Đỉnh Chi chưa đạt
tới mức đó nhưng cũng xấp xỉ. Bách Lý Đông Quân, bây giờ võ công của
ngươi ra sao? Nghe nói trước đây ngươi bị phế?”
Bách Lý Đông Quân nhẹ nhàng nhún chân, giơ tay lên, vận công pháp Thùy
Thiên, áo xanh phất phới theo gió.
“Ồ, nửa bước Thần Du.” Cơ Nhược Phong tán thưởng: “Không hổ là đệ tử
quan môn của Lý tiên sinh.”
“Cơ đường chủ không chết đấy chứ?” Bách Lý Đông Quân cúi đầu hỏi.
Cơ Nhược Phong lau vết máu nơi khóe miệng: “Chết thì không chết được,
tên Diệp Đỉnh Chi vẫn nể mặt một chút.”
“Được rồi!” Bách Lý Đông Quân điểm mũi chân lao về phía hoàng cung:
“Đợi ta trở lại.”
Trên Thanh Vân đài.
Sau khi Tề Thiên Trần xuất chưởng đánh lên người Diệp Đỉnh Chi, bầu
không khí ở nơi này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-bach-ma-tuy-xuan-phong/3997606/chuong-330.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.