Núi cao biển rộng, không biết ngày gặp lại.
Đột nhiên trong núi vang lên tiếng sáo, trong màn đêm lạnh lẽo u tối này,
bỗng nhiều thêm cảm giác buồn bã chán chường.
Trong lều vải, Bách Lý Đông Quân ngồi bên bàn, uống từng chén một,
không nói gì thêm. Diệp Tiểu Phàm im lặng một lúc lâu rồi cầm kiếm chạy
ra ngoài, nhưng chỉ thấy núi non mênh mông, đâu còn bóng dáng Diệp
Đỉnh Chi.
Lý Hàn Y nhíu mày: “Ai lại đi thổi sáo trong thời điểm này?”
Tư Không Trường Phong đặt trường thương lên bàn, ngồi đối diện với Bách
Lý Đông Quân, uống cùng y: “Tiếng sáo này rất êm tai, đối phương cũng
không có địch ý, cứ để nghe đi.”
Chỉ có Nguyệt Dao thần sắc hơi đổi, nhìn Bách Lý Đông Quân một cái, vén
rèm chiếc lều, đi ra ngoài.
Trên đỉnh núi, một người trẻ tuổi mặc áo tím đang đứng đó, khoanh này
nhìn lều vải trong núi. “Vừa rồi giáo chủ đi vào trong lều, nhưng ngoài sát
khí trong một khoảnh khắc, hình như bên trong không có động tĩnh gì.”
Bên cạnh hắn, đệ tử tóc trắng đang nhắm mắt thổi sáo, giai điệu du
dương...
“Là giai điệu của cố hương.” Nguyệt Dao bước từng bước một lên đỉnh núi:
“Đã lâu không được nghe.”
Nam tử tóc trắng buông cây sáo xuống, nam tử áo tím quay người.
Ba người đứng trong núi, không nói gì với nhau, chỉ có gió núi vén tà áo họ
bay phất phới.
“Tiểu thư.” Nam tử tóc trắng thở dài một tiếng, quỳ một gối, nắm tay phải
đặt xuống đất, cung kính thi lễ.
“Tiểu thư.” Người áo tím cũng thi lễ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-bach-ma-tuy-xuan-phong/3997596/chuong-320.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.