“Lúc nam lúc bắc, ta đã chuẩn bị sẵn sàng để đánh với lũ cháu chắt Nam
Quyết kia rồi, sao đột nhiên lại bảo chúng ta suất quân về bắc? Chúng ta đi
một vòng quanh Bắc Ly à? Mà sao lại là ta đi chứ không phải tên Tiêu
Nhược Phong kia? Từ khi lên làm Lang Gia Vương, cái gã này chẳng buồn
để nhị sư huynh ta đây vào mắt.” Lôi Mộng Sát mặc giáp bạc vừa thúc ngựa
vừa mắng chửi luôn mồm.
“Không phải đâu, ta nghe mấy vị công tử khác nói trong hành động vương
gia được gọi là tiểu tiên sinh, đứng đầu trong học đường chỉ dưới Lý tiên
sinh. Vị nhị sư huynh học đường nhà ngươi đâu có uy phong như ngươi
nói.” Một vị tướng quân mặc giáp vàng trêu ghẹo.
Ngân y Lôi Mộng Sát, kim giáp Diệp Khiếu Ưng, hai đại tướng quân tiếng
tăm lừng lẫy bên cạnh Lang Gia Vương. Nhưng hôm nay cả hai đều không
ở lại chiến trường Nam Quyết mà dẫn quân đi về phía bắc. Đương nhiên
phương bắc cũng có quân đội, thế nhưng Tiêu Nhược Phong lại điều cả hai
vị tướng quân mà mình tin cậy nhất về phía bắc.
“Nam Quyết và chúng ta cứ ba năm đánh một trận nhỏ, năm năm đánh
một trận lớn, mười năm tử chiến một lần. Ta hiểu rõ tác phong hành quân
của bọn họ như lòng bàn tay. Thế nhưng Man tộc ở phía bắc...” Trước khi đi
Tiêu Nhược Phong vỗ vai bọn họ: “... bọn chúng mới thật là lang sói.”
“Sao bảo bên Bắc Man đất đai không thể trồng lương thực, chỉ có thể chăn
nuôi, đến mùa đông là ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-bach-ma-tuy-xuan-phong/3997592/chuong-316.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.