Nam An thành.
Tòa thành nhỏ bé ở phương nam đã vào mùa mưa, mưa phùn rả rích suốt
hơn một tháng, trên đường phố rất ít người đi đường, chỉ có Yên Liễu lâu
nổi tiếng nhất trong thành là đầy người với người.
Trong ngày mưa dầm như vậy, cần uống chút rượu làm ấm người, nếu có
một cô nương dịu dàng ấm áp để ôm thì càng ấm.
“Ta nghe nói bây giờ mười vạn đại quân của Nam Quyết đang áp sát biên
cảnh, chỉ bảy ngày đã chiếm liền mười thành. May mà có Lang Gia Vương
xuất quân ngăn cản, nếu không đại quân Nam Quyết có thể tiến thẳng về
bắc, đến tận hoàng thành.” Có một nam tử để ria mép đã uống say khướt
nhưng vẫn ngửa đầu cạn một chén rượu: “Đúng là khiến người ta lo lắng!”
“Ngăn cản là được, huống chi Nam An thành chúng ta cách xa biên cảnh,
cũng cách xa hoàng thành, tổng binh đại nhân sao phải lo lắng.” Nam tử trẻ
tuổi bên cạnh lập tức rót cho nam tử trung niên một chén rượu.
Nam tử trung niên được gọi là tổng binh giơ tay ôm mỹ nhân trong lòng,
chép miệng: “Thiên hạ hưng vong là trách nhiệm của thất phu. Tuy chúng ta
ở nơi thái bình như Nam An thành, nhưng không thể... không thể phớt lờ
được! Lúc nào cũng có thể xách đao thúc ngựa ra trận giết địch! Hôm nay
ta phải viết một bức thư, để tổng đốc đại nhân, phái một vạn binh lính theo
ta, tiến tới Nam Quyết!”
“Không được không được, tổng binh đại nhân mà đi thì an nguy trong Nam
An thành chúng ta biết giao cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-bach-ma-tuy-xuan-phong/3997591/chuong-315.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.