Trong Sa La thành ở biên giới, một thư sinh trung niên dáng vẻ hào sảng
đang ngửa đầu uống từng hớp rượu, nhẹ nhàng vung roi ngựa, rèm che xe
ngựa đột nhiên vén lên, bên trong vang lên một giọng nữ: “Quân Ngọc tiên
sinh, hắn tỉnh rồi.”
Đương nhiên những người này chính là Bách Lý Đông Quân, Nguyệt Dao và
Quân Ngọc. Bọn họ rời vùng cực bắc rồi đi thẳng về phía nam, giờ đã tới
biên giới Bắc Ly, vào tòa thanh nhỏ tên Sa La ở biên giới.
Nghe tiếng nói sau lưng, Quân Ngọc gật nhẹ đầu, đỗ xe ở bên rồi đứng dậy
đi vào trong, nhìn Bách Lý Đông Quân nằm đó sắc mặt trắng bệch hỏi:
“Cảm giác thế nào?”
Bách Lý Đông Quân uể oải lắc đầu: “Cảm giác rất không tốt. Ta không cảm
nhận được trong người có tí chân khí nào.”
“Nội lực của ngươi bị hút sạch.” Quân Ngọc thở dài.
Bách Lý Đông Quân không hề kinh ngạc, chỉ gật nhẹ đầu: “Ta đoán được,
Diệp Đỉnh Chi thì sao? Hắn thế nào rồi, còn sống chứ?”
“Ít nhất khi chúng ta tách ra thì hắn vẫn còn sống, nhưng những người dẫn
hắn đi thì chưa chắc.” Quân Ngọc trầm giọng nói: “Vị huynh đệ của ngươi
đã nhập ma.”
“Vì sao không mang hắn về?” Giọng điệu của Bách Lý Đông Quân rất bình
tĩnh, không hề có ý phàn nàn.
Quân Ngọc lại hơi áy náy nói: “Hắn lúc đó, cho dù là ta cũng không tự tin
có thể mang hắn đi được, thậm chí ta còn lo hắn có đột nhiên nổi đóa lên,
nhân lúc ta chưa chuẩn bị giết cả hai người các ngươi không.”
“Ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-bach-ma-tuy-xuan-phong/3997576/chuong-300.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.