Cơ Nhược Phong đặt chén rượu xuống, đứng dậy đi khỏi.
Lôi Mộng Sát thở dài một tiếng: “Tội gì phải vậy.”
“Đúng vậy, tội gì.” Cơ Nhược Phong chạm tay vào trường côn bên hông,
bước chân không dừng lại: “Vừa rồi có một khoảnh khắc, ta cũng định đi
xuống giúp cô ấy.”
Tư Không Trường Phong kinh ngạc, sau đó hỏi: “Vì sao?”
Cơ Nhược Phong thở dài, lắc đầu với hắn: “Từ nhỏ ta đã bị nhốt trong lồng
giam này, ta biết lần này chắc chắn không thể trốn thoát được. Cảm ơn
ngươi, chúng ta chưa từng gặp mặt, ngươi làm như vậy đã là đủ rồi.”
“Người sống trên đời, không phải chỉ muốn đủ.” Tư Không Trường Phong
nói.
Dịch Văn Quân cúi đầu.
“Mà là không hối hận.” Tư Không Trường Phong siết chặt trường thương.
“Dịch cô nương, cô đã nghĩ kỹ chưa?”
Dịch Văn Quân im lặng cả nửa ngày, cuối cùng chỉ nói với Cẩn Tuyên hai
chữ: “Đi thôi.”
“Cung thỉnh!” Đại tổng quản Cẩn Tuyên lùi sang bên cạnh, nhường đường
lên xe ngựa.
Dịch Văn Quân cứ thế bước từng bước một đến xe ngựa, không nói gì.
Tư Không Trường Phong nhìn cô lên xe, lại nhìn xe ngựa dời đi, cầm trường
thương đứng lẻ loi giữa con đường Chu Tước, một lúc lâu sau vẫn không
nói gì.
Lôi Mộng Sát từ trên gian các bên trên nhảy xuống, đứng bên cạnh Tư
Không Trường Phong: “Nếu cả hai quyết định đều rất hối hận thì sao?”
Tư Không Trường Phong nhìn thương trong tay: “Vậy thì để cơ hội hối hận
cho mình, đừng để cho người khác.”
“Nếu vừa rồi cô ấy gật đầu, vậy cho dù thế nào đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-bach-ma-tuy-xuan-phong/3997575/chuong-299.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.