Thiên Khải Thành, Phong Tuyết lâu.
Dịch Văn Quân ngồi trong quán trọ, thần sắc mệt mỏi lo âu. Chạy từ Cô Tô
thành tới đây, đi cả ngày cả đêm, thậm chí dọc đường không lúc nào ngủ
say hay ăn một bữa chỉn chu; nhưng mọi chuyện đã sắp kết thúc. Người tên
Phi Trản kia nói Lạc Thanh Dương sẽ nhanh chóng tới đây, mang theo đứa
con đang bệnh nặng của cô.
Mối liên hết huyết mạch rất kỳ lạ, Dịch Văn Quân vốn không yêu thương gì
Tiêu Nhược Cẩn, thế nhưng đứa con mà cô sinh ra cùng người đàn ông mà
cô không ưa này, cho dù cô không muốn thừa nhận đến đâu đi nữa nhưng
vẫn không yên lòng.
Phi Trản xuống tầng dưới, quay đầu nhìn thoáng qua trong quán trọ, sau đó
hờ hững bước vào giữa đám người.
Một bức thư đã được đưa tới nơi nó nên tới, lát nữa người tới sẽ không
phải Lạc Thanh Dương mà là người mà Dịch Văn Quân không muốn gặp
nhất.
Nhưng hắn cũng không biết là ở một nơi bí mật, cũng có hai đôi mắt đang
quan sát hắn.
“Lần trước người dẫn Cảnh Ngọc vương phi ra khỏi Thiên Khải Thành chính
là hắn.” Trong căn nhà đối diện Phong Tuyết lâu, một nam tử đeo mặt nạ ác
quỷ, eo dắt trường côn nói.
Bên cạnh hắn là một nam tử cầm trường thương, tóc búi tùy tiện, liếc mắt
nhìn Phi Trản bên dưới: “Trong như nông dân bình thường.”
“Không phải người bình thường, di dân Bắc Khuyết, Thiên Ngoại Thiên ở
phía bắc xa xôi, thậm chí Bách Hiểu Đường cũng không biết rõ. Vì sao bọn
họ lại cảm thấy hứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-bach-ma-tuy-xuan-phong/3997573/chuong-297.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.