Quân Ngọc đã nghe Lý Trường Sinh kể về sự lợi hại của Hư Niệm công,
trước đây rất lâu thậm chí hắn đã gặp Nguyệt Phong Thành, nhưng hắn vẫn
rất tự tin có thể chấm dứt Nguyệt Phong Thành đã đại thành Hư Niệm công
tầng thứ chín ở băng nguyên này. Thế nhưng Diệp Đỉnh Chi hiện giờ có nội
lực hùng hậu tới cực điểm, gần như tiếp cận sư phụ.
Rốt cuộc Diệp Đỉnh Chi cũng lên tiếng: “Ta không muốn động thủ với
ngươi.”
Quân Ngọc mỉm cười, làm dịu bầu không khí hơi căng thẳng: “Ta rất hiếu
kỳ, rốt cuộc sâu trong động xảy ra chuyện gì? Nguyệt Phong Thành đã chết
rồi?”
“Chết rồi.” Diệp Đỉnh Chi đáp rất ngắn gọn.
“Ồ? Chết thế nào?” Quân Ngọc hỏi.
“Hắn bị ta hút sạch nội lực nhưng vẫn cố vận công, kinh mạch đứt đoạn mà
chết.” Diệp Đỉnh Chi mặt không biểu cảm đáp: “Ta cũng đỡ phải động thủ.”
Quân Ngọc gật nhẹ đầu, tuy Diệp Đỉnh Chi nói rất hời hợt, thế nhưng ý tứ
trong lời nói lại khiến người ta kinh hãi. Nhất là Vô Tướng sứ đã gần kiệt
sức, hắn trợn tròn hai mắt, gắng sức nói:”Vì sao! Vì sao! Sao lại như vậy!”
Diệp Đỉnh Chi quay đầu, giơ một tay, trực tiếp hút Vô Tướng sứ tới, đặt tay
lên đầu hắn: “Nhưng ngươi không may mắn như vậy. Ngươi nhất định phải
chết trên tay ta!”
Con ngươi của Vô Tướng sứ từ từ ảm đạm: “Không ngờ ta khổ tâm mưu đồ
nhiều năm, cuối cùng lại thất bại trong gang tấc.”
“Ngươi khổ tâm mưu đồ thì liên quan gì tới ta.” Diệp Đỉnh Chi giọng nói
lạnh lẽo: “Đáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-bach-ma-tuy-xuan-phong/3997572/chuong-296.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.