Tuy rất không muốn thừa nhận nhưng lúc này Nguyệt Phong Thành không
thể không nói, giờ phút này Diệp Đỉnh Chi trẻ tuổi đáng để hắn dùng toàn
lực.
Nguyệt Phong Thành gật nhẹ đầu, cao giọng nói: “Đồng thời vận ba môn
võ công mà chính đạo không dung thứ, ngươi còn khiến ta kính nể hơn cả
phụ thân.”
Diệp Đỉnh Chi đã không cách nào ngăn chặn chân khí trong cơ thể mình,
hắn thở dài một tiếng, gằn từng chữ một: “Loại thất bại như ngươi, không
có tư cách nhắc tới tên phụ thân ta.”
“Ta còn chưa chết, thất bại rồi có thể làm lại!” Nguyệt Phong Thành bước
thẳng tới, xuất chưởng đánh về phía Diệp Đỉnh Chi, một chưởng đánh ra,
lay động như có ngàn cánh tay.
Hư Niệm chưởng, Thiên Thủ ấn!
Diệp Đỉnh Chi tu luyện công pháp Hư Niệm công, còn chưa học được một
chiêu nửa thức trong số mấy môn ngoại công huyền diệu tới cực điểm,
nhưng hắn có một kiếm.
“Nhất kiếm phá vạn pháp!” Diệp Đỉnh Chi đột nhiên vung Huyền Phong
kiếm trong tay lên, một luồng khí tím chém tan Thiên Thủ ấn hư ảo kia.
Nguyệt Phong Thành giật mình, thu chưởng lùi lại một bước.
Nhưng Huyền Phong kiếm lập tức đuổi theo, một kiếm chém đứt tay áo
hắn.
Nguyệt Phong Thành đứng vững lại, chậm rãi hít một hơi: “Đã lâu không
động thủ, khiến ngươi chiếm được tiên cơ.”
Nguyệt Khanh ở bên cạnh kinh hãi, không ngờ Diệp Đỉnh Chi lại có thể giao
chiến bất phân thắng bại với phụ thân, thậm chí vừa ra tay còn đoạt được
tiên cơ.
“Nói lắm quá.” Diệp Đỉnh Chi không cho hắn cơ hội thở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-bach-ma-tuy-xuan-phong/3997568/chuong-292.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.