Một bình rượu, tên Hận Vãn, đây là bình duy nhất Lạc Hà để lại cho Bách Lý
Đông Quân.
Hận gặp nhau muộn, không biết đây là lời hắn muốn nói với Bách Lý Đông
Quân hay để lại cho Bách Lý Đông Quân nói với cô gái kia.
Dù sao thì Bách Lý Đông Quân và ngồi đối diện nhau, trước mặt chỉ còn
bình rượu này.
“Nguyệt Dao cô nương. Bây giờ ta đang có rất nhiều tâm trạng, nàng có thể
nói chuyện nàng muốn nói.” Bách Lý Đông Quân trầm giọng nói.
Nguyệt Dao cười khổ một cái: “Không phải chuyện tốt lành gì. Có lẽ sẽ
khiến tâm trạng của ngươi càng không tốt.”
“Thế thì đừng nói.” Bách Lý Đông Quân uống một ngụm rượu buồn: “Giờ ta
có vận mười lần chân khí cũng không nghe thấy tiếng mắng chửi nữa rồi.”
Nguyệt Dao thở dài một tiếng: “Nhưng nếu không nói, e là tâm trạng
không chỉ là không tốt.”
Bách Lý Đông Quân giơ tay vỗ trán: “Chẳng trách sư phụ bỏ đi ngay lúc này,
rõ ràng là ông ấy sợ có chuyện phiền phức tới tìm mình.”
“Đúng vậy, nếu có sư phụ ngươi ra tay, chuyện này sẽ rất đơn giản. Thực ra,
phụ thân ta biến thành như vậy có liên quan tới sư phụ ngươi.” Nguyệt Dao
chậm rãi nói.
Bách Lý Đông Quân nhướn mày: “Phụ thân nàng?”
“Phụ thân ta tên là Nguyệt Phong Thành, là vị hoàng đế thứ chín của Bắc
Khuyết, cũng là vị cuối cùng. Bắc Khuyết chúng ta chỉ là nước nhỏ ở biên
giới, nhưng người người tập võ nên được tôn là Võ Quốc. Bộ tộc họ Nguyệt
chúng ta cũng đời đời tu luyện võ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-bach-ma-tuy-xuan-phong/3997550/chuong-274.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.