“Cứ đi như vậy thật sao?” Lạc Thủy nhìn Nam Cung Xuân Thủy: “Dù sao
cũng là sư đồ, chàng đúng là hơi tuyệt tình đấy. Không nói với hắn mấy lời
cuối cùng à?”
Nam Cung Xuân Thủy khoanh tay nhìn về xa xăm, trầm ngâm một lát rồi
thở dài: “Được rồi, nếu nàng đã nói vậy thì để lại mấy lời. Lạc Hà!”
Lạc Hà lập tức kéo dây cương: “Anh rể, có gì dặn dò?” Vốn dĩ hắn rất bất
mãn về vị anh rể này, mãi tới khi anh rể thể hiện công phu chấn nhiếp thiên
địa cho hắn thấy, sau đó hắn đã tuyên thề, phải theo phía sau vị anh rể này,
học được ba thành công phu của hắn là thỏa mãn rồi.
“Mượn đại đao của ngươi dùng một lát!” Nam Cung Xuân Thủy từ trong xe
ngụa nhảy lên, giơ tay cầm thanh trường đao bên cạnh Lạc Hà, sau đó điểm
mũi chân, đứng trên nóc xe ngựa. Hắn nhìn về phía Tuyết Nguyệt thành,
đột nhiên ngẩn ngơ.
Cứ như mấy trăm năm trước tỉnh mộng, mình vẫn là thiếu niên, cùng bằng
hữu thân thiết nhất Thi Tiên vân dung giang hồ. Năm đó bọn họ cũng là
loại ngông nghênh, không để bất cứ ai trong mắt, chỉ muốn tung hoành
thiên hạ.
Sau này, bọn họ thật sự tung hoành thiên hạ, toàn bộ thiên hạ đều đồn đại
về tên họ. Nhưng bọn họ cũng phạm phải rất nhiều sai lầm, có sai lầm
khiến cho rất nhiều người rời khỏi, trong đó bao gồm cả vị Thi Tiên tuyệt
thế kia.
“Mấy trăm năm rồi.”
“Lý Huyền, ta vẫn nhớ năm xưa ngươi để cho ta bốn chữ.”
“Bây giờ ta để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-bach-ma-tuy-xuan-phong/3997549/chuong-273.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.