nơi cực bắc.
Nam tử ngồi xe lăn cầm bức thư trong tay đưa vào ánh nến, nhìn nó bị đốt
thành tro bụi.
“Quá lâu.” Nam tử im lặng một hồi lâu, đột nhiên nói.
Phía sau hắn có hai người, một người hai vai buông thõng, mặt ủ mày chau,
một người ánh mắt sáng rực, sống lưng ưỡn thẳng, dáng vẻ hăng hái.
“Phi Ly, ngươi thấy sao?” Nam tử kia hỏi.
Nam tử hăng hái kia mỉm cười trả lời: “Khởi bẩm Vô Tướng tôn sứ, nếu
không phải ngài giữ lại, ta đã tới ngoài Cô Tô thành từ lâu rồi.”
“Phi Trản, ngươi thấy sao?” Nam tử kia lại hỏi.
Nam tử mặt ủ mày chau khẽ ngẩng đầu: “Trên thư viết gì?’
“Hai người các ngươi tuy là huynh đệ nhưng tính cách quá khác biệt, một
người thì làm trước chẳng nghĩ gì tới hậu quả, một người thì cứ muốn nghĩ
kỹ rồi mới ra tay, thường hay bỏ lỡ thời cơ.” Nam tử được gọi là Vô Tướng
sứ nhìn tro tàn dưới đất: “Ngoài Cô Tô thành, chắc đứa bé kia cũng ba tuổi
rồi.”
“Trên thư nói, bọn họ rất hạnh phúc.”
Phi Ly nở nụ cười gằn: “Nhiều năm như vậy, chúng ta luôn giúp bọn họ dẫn
dắt sự chú ý của triều đình, bọn họ ở Cô Tô thành có khác nào ở thế ngoại
đào nguyên.”
Phi Trản gật nhẹ đầu: “Bây giờ, là cơ hội ra tay.”
“Các ngươi cảm thấy nên xử lý ra sao?” Vô Tướng sứ hỏi.
Phi Ly giơ tay quệt nhẹ lên cổ: “Chỉ là một con ả, ta giết là được.”
Phi Trản lại trầm ngâm, không đáp lời.
Vô Tướng sứ mỉm cười lắc đầu: “Để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-bach-ma-tuy-xuan-phong/3997544/chuong-268.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.