Ống tay áo màu trắng của Nam Cung Xuân Thủy bay phất phơ, như tiên
nhân cưỡi gió, nghênh ngang đi về tây.
Bách Lý Đông Quân theo sát phía sau, khi đi qua trạm nghỉ chân, y quát to
một tiếng: “Đi.”
Bách Lý Lạc Trần ngồi trong phòng, uống từng ngụm rượu, trà tuy đậm đà
nhưng cuối cùng vô vị, lúc này vẫn phải uống rượu.
Bách Lý gia ba đời đều là anh hùng, có làm vương hầu hay không, cũng có
sao? Trong hoàng cung Thiên Khải Thành, long bào vàng kim của Thái An Đế lay
động theo làn gió. Hắn đứng trên Ánh Nguyệt Đài cao nhất trong hoàng
cung, nhìn về phương xa, thở dài: “Quốc sư à, lần này ta mưu đồ như vậy,
đúng là quá ngây thơ rồi?”
Tề Thiên Trần râu tóc bạc trắng mặt mày như ngọc đứng bên cạnh hắn, nhẹ
nhàng phe phẩy phất trần màu trắng trong tay, cười nói: “Bệ hạ mưu đồ
không phải là ngây thơ, đều là vì Bắc Ly. Nhưng cuối cùng, ánh mắt bệ hạ
chỉ nhìn mấy chục năm qua.”
“Còn Lý Trường Sinh kia, đã nhìn mấy trăm năm rồi.” Thái An Đế thở dài.
“Như bệ hạ đã nói, Thiên Trần tìm đọc tất cả những sách cổ đời trước trong
Tàng Thư Lâu. Lý tiên sinh có lẽ là người hộ quốc của Bắc Ly. Bất luận là bồi
dưỡng người có tài hoa tuyệt thế như Lang Gia Vương, hay nhận thiên tài
trời sinh như Bách Lý Đông Quân làm đồ đệ, đều là mưu đồ hộ quốc của
ông ấy.” Tề Thiên Trần trả lời.
“Trên đời thật sự có người sống tới mấy trăm năm à?” Thái An Đế lẩm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-bach-ma-tuy-xuan-phong/3997542/chuong-266.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.