Trong học đường, Trần Nho ngẩng đầu nhìn bầu trời, miệng lẩm bẩm: “Sắp
mưa rồi.”
Lý tiên sinh ngồi xuống nhấp một ngụm trà: “Thế thì chúng ta càng yên
tâm, võ công của thằng nhóc ấy được Cổ Trần truyền thụ, gặp nước càng
mạnh.”
Trần Nho sửng sốt: “Chẳng phải bây giờ sư phụ của hắn là ngài à? Võ công
của Cổ Trần có cao hơn nữa thì cao bằng ngài được chắc? Ngài không dạy
hắn bản lĩnh nào mới à?”
Lý Trường Sinh trầm ngâm trong chốc lát rồi gật nhẹ đầu: “Có! Ta dạy hắn
Tú Kiếm Thập Cửu Thức với Ngũ Hổ Đoạn Sơn Đao!”
Trần Nho dở khóc dở cười: “Cái này còn cần tiên sinh dạy à? Trong quầy
hàng rong dưới núi Thiếu Lâm có bán, mười đồng một quyển, không lừa
già, không gạt trẻ.”
Tư Không Trường Phong cũng khó hiểu: “Sư phụ, ngài truyền thụ cho con
thương pháp tuyệt thế như Kinh Long Biến, sao lại không dạy Đông Quân
võ công gì lợi hại?”
Lý Trường Sinh hỏi ngược lại: “Hắn thiếu võ công lợi hại à?”
Trần Nho suy nghĩ một chút, không nói gì.
Lý Trường Sinh tiếp tục nói: “Tây Sở Kiếm Ca mà mọi kiếm khách trong thiên
hạ đều ao ước, Thuấn Sát kiếm thuật do phụ thân hắn Bách Lý Thành Phong
truyền thụ, Thu Thủy Quyết do Cổ Trần tự sáng tạo, độc thuật Ôn gia,
không đủ cho hắn hoành thành thiên hạ hay sao? Hắn không thiếu võ công
cao minh mà là làm sao vận dụng những võ công này. Lần trước đi về tây,
ta đã bảo hắn khổ luyện kiếm pháp đơn giản nhất. Chính là vì...”
Lý Trường Sinh dừng lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-bach-ma-tuy-xuan-phong/3997536/chuong-260.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.