Tiếng tiêu đột nhiên ngưng bặt.
“Phượng Hoàng!” Nam tử buông ngọc tiêu, hét lớn một tiếng.
Nhưng Bất Nhiễm Trần đã đặt lên yết hầu cô gái quần áo sặc sỡ kia. Cô lùi
tới sát tường, hai mắt trợn trừng nhìn Bách Lý Đông Quân.
Bách Lý Đông Quân cúi đầu: “Sống chết gì đều trong một suy nghĩ thôi.”
Nam tử từ trên tường nhảy xuống, giọng điệu gấp rút: “Công tử! Xin công
tử đừng giết nàng.”
“Ngươi có vẻ trọng tình trọng nghĩa nhỉ?” Bách Lý Đông Quân như cười như
không: “Chẳng phải bây giờ nên bỏ cô ta lại, mau mau chạy trốn à?”
Đứa bé kia cúi người, hai tay nắm chặt binh khí kỳ quái.
“Chớ vọng động!” Nam tử kia hạ giọng trách mắng, sau đó quay sang cười
lấy lòng với Bách Lý Đông Quân: “Công tử, ta và Phượng Hoàng quen nhau
từ nhỏ, sống nương tựa vào nhau đã hơn hai mươi năm, làm sao dứt bỏ
được. Xin công tử giơ cao đánh khẽ, tha cho chúng ta một con đường
sống.”
“Nếu bây giờ là các ngươi đặt kiếm lên cổ ta, ta xin các ngươi tha cho ta
một con đường sống.” Bách Lý Đông Quân nhướn mày: “Các ngươi có bỏ
qua cho ta không?”
Nam tử im lặng không nói.
Đứa bé kia càng tức tối.
Cô gái quần áo sặc sỡ cười khổ nói: “Tiêu Thiều, các ngươi đi đi, đừng để ý
tới ta.”
Sắc mặt nam tử không đành lòng, dù biết tình thế khó lòng xoay chuyển
nhưng vẫn không cam tâm nói: “Nếu công tử đồng ý thả cho Phượng
Hoàng một con đường sống, sau này bốn người chúng ta sẽ là nô bộc của
công
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-bach-ma-tuy-xuan-phong/3997535/chuong-259.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.