“Hầu gia.” Tô Viện khẽ gọi, bàn tay cô chậm rãi đạt lên hông, dường như
nơi đó giấu một vật.
Bách Lý Lạc Trần lại khẽ lắc đầu: “Đợi chút đã, Đông Quân nói có cứu viện,
nó không phải như ngươi nghĩ.”
Tạ tam gia cười lạnh: “Tới giờ cứu viện còn chưa tới, thế thì có tới được
không? Có tới kịp không?”
“Kịp, đương nhiên là kịp chứ.” Bách Lý Đông Quân nói như chém đinh chặt
sắt: “Vì hắn chính là một cơn gió.”
Tạ tam gia đang định vung đao lại đặt tay xuống, lão gật nhẹ đầu với Bách
Lý Đông Quân: “Được, ta cho ngươi một chút thời gian.”
Bách Lý Đông Quân sững sờ; “Một chút thời gian là bao lâu?”
“Bằng thời gian một cơn gió từ cửa thành thổi đến đây.” Tạ tam gia chậm
rãi nói.
Tô Viện nhìn Bách Lý Lạc Trần một cái, nói đầy ẩn ý: “Ông lão này có vẻ
khinh địch.”
Bách Lý Lạc Trần mỉm cười: “Không phải hắn ta khinh địch mà là muốn vượt
qua Đông Quân về mặt tâm cảnh. Sau khi thời gian một cơn gió qua đi, cứu
viện còn chưa tới, như vậy không chỉ võ công của Đông Quân kém hắn mà
khí thế trong lòng cũng tan đi, đến lúc đó chỉ là chuyện nâng đao hạ đao
thôi.”
Bách Lý Đông Quân ngẩng đầu nhìn ra ngoài quán, cau mày.
Tạ tam gia nhắm mắt dưỡng sức, một lát sau mới phun ra một luồng trọc
khí: “Gió đã qua nửa thành.”
Bách Lý Đông Quân đột nhiên đi tới cửa, chỉ lên trời gầm lên: “Tư Không
Trường Phong, đã bảo giờ ngọ gặp mặt cơ mà, đã giờ ngọ ba khắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-bach-ma-tuy-xuan-phong/3997521/chuong-245.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.