Một thiếu niên như ngọc, một vũ nữ quyến rũ, một đầu bếp thô kệch, một
lão già chăn ngựa.
Lần này Bách Lý Lạc Trần lên đường chỉ dẫn theo có bốn người, ai cũng như
vướng víu, nhưng mỗi người đều có thực lực kinh khủng.
Thất Sát Đao của Vương Trù múa lên hóa cả mắt, ép đao khách của Ám Hà
tới mức không thở nổi. Ở phía khác Trần Hổ tay không tấc sắt, một đấu
mười sáu, sức chiến đấu khủng khiến tới mức người khác kinh hãi.
“Một đánh mười sáu, đúng là khó lường.” Người trẻ tuổi ngồi cạnh Lang
Gia Vương như đang đứng ngồi không yên.
“Năm xưa tuy Trần Hổ từ chối tất cả quân hàm khen thưởng nhưng uy danh
trong quân ngũ lại gần với Trấn Tây Hầu gia. Bọn họ không tiện gọi ông ấy
là tướng quân nhưng cũng không dám gọi thẳng tên ông ấy, cho nên đặt
một biệt danh.” Tiêu Nhược Phong nhìn hắn, nói đầy ẩn ý: “Là Vạn Nhân
Địch.”
“Vạn người còn địch được, mười sáu người đã là gì?”
Bách Lý Lạc Trần mỉm cười, đột nhiên im lặng.
“Sau khi Tây Sở diệt quốc, Trần Hổ chưa từng xuất hiện, có người nói ông ấy
đã mất, hóa ra vẫn ở trong phủ hầu gia chăn ngựa.” Tiêu Nhược Phong nhìn
Bách Lý Lạc Trần.
Bách Lý Lạc Trần nhìn hắn: “Ông ấy vốn là chăn ngựa, không đánh trận nữa
thì ở nhà chăn ngựa cho ta, bình thường thôi mà?”
Tiêu Nhược Phong gật nhẹ đầu: “Hầu gia nói đúng lắm.” Giờ phút này Tiêu
Nhược Phong đang tính toán tình hình trước mặt, bây giờ phe địch chỉ còn
lại lão già tóc trắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-bach-ma-tuy-xuan-phong/3997519/chuong-243.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.