Sáng sớm.
Vẫn là Diệp Đỉnh Chi đi đằng trước, Vong Ưu lão hòa thượng và tiểu sa di đi
theo phía sau. Bọn họ đã đi như vậy mười mấy ngày.
Rốt cuộc tiểu sa di cũng hỏi nghi hoặc trong lòng mình: “Sư phụ ơi sư phụ,
là bọn mình dẫn huynh ấy tới Hàn Sơn tự mà, sao lại là chúng ta đi theo
huynh ấy?”
“Ta từng tới Cô Tô thành rồi, tuy nhiên chưa từng thấy Hàn Sơn tự.” Diệp
Đỉnh Chi đột nhiên quay đầu lại nhìn tiểu sa di.
Tiểu sa di lập tức chạy ra sau sư phụ.
Ngày đó trong trấn nhỏ, sau khi nhận được xâu kẹo hồ lô, tiểu sa di đã coi
Diệp Đỉnh Chi như đại ca, nhưng Diệp Đỉnh Chi lại như quan tâm, dọc
đường vẫn lạnh như băng. Lòng nhiệt tình của tiểu sa di bị tưới nước lạnh,
vài ngày sau đành rút lui.
“Sư phụ, sao Diệp đại ca hung hăng vậy?” Tiểu sa di hạ giọng hỏi.
Vong Ưu thiền sư mỉm cười, xoa cái đầu trọc của tiểu sa di: “Đây không phải
bản tính của hắn. Ta thấy hắn đang hạ quyết tâm, hai năm này sẽ không
thân thiết với ai, vì sau này hắn có chuyện cần làm, rất có thể sẽ khó khăn
bằng trời, hắn không muốn gây họa cho người bên cạnh.”
Tiểu sa di à một tiếng cái hiểu cái không.
Bước chân của Diệp Đỉnh Chi bỗng chậm lại, đợi Vong Ưu đại sư tới mới
trầm giọng hỏi: “Đại sư, ngài ở Phong Hiểu tự, nhìn xuống Thiên Khải
Thành. Ta muốn hỏi ngài một số chuyện, chẳng hay ngài có biết không?”
“Thí chủ định hỏi đồng bọn của thí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-bach-ma-tuy-xuan-phong/3997491/chuong-215.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.