Một lão hòa thượng mặc bộ cà sa rách nát, một tiểu sa di cõng một cái túi
nhỏ.
Lão hòa thượng mỉm cười tủm tỉm, thường xuyên lải nhải một số đạo lý
trong kinh Phật, tiểu sa di quay đầu sang chỗ khác: “Không nghe không
nghe, con rùa niệm kinh.”
“Ta là con rùa, thế chẳng hóa ra con là con rùa nhỏ à?” Lão hòa thượng giơ
tay vỗ đầu cậu.
Một già một trẻ vui vẻ đi đường, xa xôi ngàn dặm, bôn ba nhiều ngày,
không ngờ đã đi được phân nửa.
“Sư phụ, người không cần bản đồ, cứ đi thế này có tới được Hàn Sơn tự
không?” Rốt cuộc tiểu sa di cũng hỏi chuyện mà mình đang nghi hoặc.
“Không vội không vội, còn chuyện quan trọng hơn cần làm.” Lão hòa
thượng cười nói.
Hai người đi qua một con sông, vượt qua một ngọn núi, tiểu sa di gào thét
đòi nghỉ ngơi cho tốt. Lần này lão hòa thượng không ép cậu, dừng lại tại
đây.
Chủ yếu là dưới núi có một người đang ngồi, sắc mặt không tốt lắm.
Tiểu sa di nhận ra hắn, đây chẳng phải người trẻ tuổi đã ở Phong Hiểu tự
một thời gian dài à? Tính khí không được tốt, cũng không thích nói năng gì,
chỉ nghe nói tên là Diệp Đỉnh Chi, là kẻ bắt được thì sẽ bị bêu đầu! “Ngươi theo dõi ta suốt chặng đường, nên dừng ở đây thôi.” Diệp Đỉnh Chi
lạnh lùng ngẩng đầu lên, nhìn lão hòa thượng.
“Trùng hợp quá, Diệp thí chủ cũng ở đây, đã gặp nhau, hay là đi chung?”
Lão hòa thượng mỉm cười hiền lành.
“Vong Ưu thiền sư Phật pháp cao thâm, lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-bach-ma-tuy-xuan-phong/3997490/chuong-214.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.