Ngày đó ở Sài Tang Thành, Bách Lý Đông Quân tay không tấc sắt đứng
trước mặt các quần hùng khu vực Tây Nam, là để cướp đâu.
Hôm nay cầm kiếm cõng đao, đứng trước mặt Ảnh vệ Thiên Khải Thành, lại
là để cướp dâu.
Nhưng cả hai lần cướp dâu đều không phải vì cô nương của mình.
Bách Lý Đông Quân thở dài: “Cô nương của ta ơi, có phải là xông vào Thiên
Khải Thành mới coi là dương danh thiên hạ không!”
Lạc Thanh Dương thu kiếm lui lại: “Các ngươi là ai?”
“Tại hạ Bách Lý Đông Quân.” Bách Lý Đông Quân chắp tay.
Lạc Thanh Dương sửng sốt: “Đệ tử của Lý tiên sinh? Hai người các ngươi
đừng để bại lộ thân phận của mình. Người mà chúng ta muốn cướp là
hoàng phi. Không chỉ là tội mất đầu đâu, còn là tội diệt môn đấy.”
Bách Lý Đông Quân suy nghĩ, xé một đoạn ống tay áo che mặt lại, lắc đầu
thở dài: “Xem ra lần này không dương danh thiên hạ được rồi.”
Tư Không Trường Phong cũng học theo hắn, che mặt mình lại, vung trường
thương: “Cứ nhìn tư thế của những người này, có thể sống sót đã là không
tệ rồi.
Lạc Thanh Dương hạ giọng nói: “Diệp Đỉnh Chi, ngươi dẫn một người đi
trước đi, nơi này giao cho chúng ta.”
Diệp Đỉnh Chi gật đầu: “Đa tạ. Bao năm qua ngươi luôn ở bên cạnh nàng,
sao nàng lại không thích ngươi?”
Lạc Thanh Dương quát lớn rất hiếm thấy: “Im mồm!”
Diệp Đỉnh Chi cười một tiếng, cầm kiếm lao lên trước.
Tư Không Trường Phong liếc mắt ra hiệu cho Bách Lý Đông Quân, Bách Lý
Đông Quân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-bach-ma-tuy-xuan-phong/3997478/chuong-202.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.