Khi Bách Lý Đông Quân và Tư Không Trường Phong chạy xuống Đăng Thiên
các, cả hai đã kiệt sức, dựa lưng vào nhau nằm đó, thậm chí không còn sức
đứng dậy.
“Tư Không Trường Phong, chắc đây là lần chúng ta thê thảm nhất nhỉ?”
Bách Lý Đông Quân thở hổn hển.
Tư Không Trường Phong cắn răng: “Lúc thảm nhất ta còn gần chết cơ,
nhưng bây giờ ta cảm thấy ta chết mất rồi. Ngươi có cử động được không?”
“Vừa rồi là chút sức lực cuối cùng rồi, ta cảm thấy xương cốt trên người đều
mềm nhũn ra, không còn sức lực nữa, ngươi thì sao?” Bách Lý Đông Quân
hỏi.
Tư Không Trường Phong thở dài một tiếng: “Xương cốt của ta không mềm,
ta cảm thấy xương cốt của ta bị đánh tan thành từng mảnh rồi.”
“Xem ra hai người các ngươi cũng có chút năng lực đó, không ngờ lại đánh
được lên tầng cao nhất.” Người trẻ tuổi cầm đại đao gác cửa đã đứng trước
mặt bọn họ từ lúc nào không biết, cúi đầu nhìn bọn họ, gương mặt đầy
trêu ngươi.
Bách Lý Đông Quân nghi hoặc: “Làm sao ngươi biết?”
“Chắc cái tên dùng thương này gặp phải ông lão Lạc Phong Chung. Tồi Sơn
chưởng của ông ta cực kỳ dũng mãnh, năm xưa tên đạo tặc La Sơn bị
quyền của ông ấy đánh cho cả đời không đứng dậy nổi. Còn ngươi, gặp
phải ông lão Lạc Niệm Sắt, Miên Âm chỉ hạ thủ rất nhẹ nhàng, hậu kình lại
hùng hậu vô cùng, mềm mại âm độc, nhưng đau thấu tim gan.” Người trẻ
tuổi đi quanh hai người một vòng.
“Vị hảo hán này, tại hạ là cháu trai duy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-bach-ma-tuy-xuan-phong/3997466/chuong-190.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.