“Nhân gian quá buồn chán, trên trời quá trống vắng, chỉ có tiên nhân đi
trong cõi phàm như ta là tiêu dao nhất trên đời.”
Nam Cung Xuân Thủy nói rất chậm rãi, thanh nhã, đúng theo bộ dạng một
người đọc sách nho nhã.
Thế nhưng đập vào trong lòng các cao thủ ở đây, lại như sấm dội, mỗi chữ
đều rung động trong lòng.
Vì hắn thật sự nhấc tay lên, trên trời lóe lên ánh sét, Nam Cung Xuân Thủy
nhắm mắt lại, đột nhiên nhập thần du, đi vạn dặm.
Trong biển cả mênh mông, biển mây mờ ảo, có một đảo hoang như ẩn như
hiện, một ông lão tóc trắng ngồi giữa núi cao mây mù, trước mặt là một bộ
bàn cờ, phía kia của bàn cờ không có người đánh cùng. Ông lão nhưng như
tiên, đột nhiên ngửa đầu, tấm áo bào trắng không gió mà bay phất phới.
Một người đọc sách nho nhã từ trên trời hạ xuống, bước tới trước bàn cờ,
tùy ý đánh một quân.
“Bồng Lai uổng mịch Dao Trì lộ, bất đạo nhân gian hữu mạn đình. Bồng Lai
đảo chủ, đã lâu không gặp.” Người đọc sách nho nhã vung tay, vén lớp mây
mù kia.
Thế là nhìn thấy dưới Thương Sơn có một nam tử tuấn tú áo trắng như
tuyết đang ngồi nhìn biển cả, núi có lở vẫn bất động.
“Mấy chục năm rồi không gặp.” Ông lão tóc trắng cũng đánh một quân cờ.
“Sao đột nhiên lại vào huyền du? Tới đây tiêu dao?”
“Nhớ bằng hữu xưa, tới đây gặp mặt.” Người đọc sách nho nhã như mất đi
hứng thú với bàn cờ, không đánh tiếp.
Ông lão tóc trắng cao giọng cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-bach-ma-tuy-xuan-phong/3997456/chuong-180.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.