Đường môn.
Hai chữ ngay ngắn chỉnh tề, viết theo lối chữ lệ, treo trên cửa lớn.
Cánh cửa lớn này rộng ít nhất ba trượng, cao năm trượng, sơn màu đỏ, uy
nghiêm tráng lệ.
Còn tường bao hai bên kéo dài hơn mấy chục trượng, còn gian nhà sâu tới
mức đưa mắt nhìn không thấy cuối.
Đường môn tuy nổi tiếng giang hồ về mặt ẩn nấp, nhưng gian nhà này lại
tuyệt đối không kín đáo, thậm chí còn có vẻ kiêu ngạo, tuyệt đối không chỉ
là một gian nhà lớn... mà là một gia tộc, một tòa thành nhỏ bên trong Cẩm
Thành.
“Nam Cung huynh, gian nhà của Đường.... hình như còn to hơn phủ Trấn
Tây Hầu của chúng ta.” Bách Lý Đông Quân không nhịn được cảm thán.
Nam Cung Xuân Thủy trong xe ngựa lại không để ý tới hắn, chỉ vén rèm nói:
“Ngươi nghe được cái gì không?”
Bách Lý Đông Quân vểnh tai lắng nghe, sau đó trợn mắt, lập tức xoay
người, giơ hai ngón tay kẹp lấy một mũi phi châm. Phi châm kia cực kỳ bé
nhỏ, không nhìn kỹ là không cách nào nhận ra.
“Mai Hoa Châm của Đường môn, đây là ám khí đơn giản nhất. Nhưng
ngươi làm sai rồi, cho dù chắc chắn đến đâu cũng không được dùng tay bắt
ám khí của Đường môn.” Nam Cung Xuân Thủy nghiêm mặt nói: “Rất có thể
trên đó có bôi kịch độc.”
Bách Lý Đông Quân ném mũi châm đó xuống đất, nhìn xung quanh: “Vì sao
chúng ta tới đây không có ai nghênh đón, ngược lại có mũi châm giết
người đâm thẳng đến mặt?”
“Nếu muốn giết người, đã không ném một mũi châm.” Nam Cung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-bach-ma-tuy-xuan-phong/3997445/chuong-169.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.