Nếu là ở Càn Đông Thành, có lẽ giờ phút này tiệm rèn đã bị Bách Lý Đông
Quân đập nát, nhưng dù sao lúc ở Thiên Khải Thành đã thấy cảnh trên trời
còn có trời, hiện giờ tính tình của Bách Lý Đông Quân đã tốt hơn nhiều. Y
miệng cười nhưng trong không cười: “Vị thợ rèn sư phụ này khinh thường
cảnh giới Kim Cương của chúng ta như vậy? Chẳng hay ngài là cảnh giới?”
“Không phải ta khinh thường cảnh giới Kim Cương, ta chỉ khinh thường
cảnh giới Kim Cương của ngươi thôi.” Thợ rèn nhấc chân giậm mạnh xuống
đất, khiến toàn bộ khoảng sân rung chuyển: “Vì ta cũng là cảnh giới Kim
Cương.”
Nam Cung Xuân Thủy khẽ mỉm cười, Bách Lý Đông Quân lại cực kỳ kinh
ngạc, khoảnh khắc vừa rồi thợ rèn bộc phát khí thế vượt xa mình, sao mới là
cảnh giới Kim Cương?”
“Thế nhân đều cho rằng nhất phẩm tứ cảnh là có thể phân chia võ học
trong thiên hạ, đúng là vớ vẩn. Ta chẳng qua chỉ là một phàm nhân hết sức
bình thường, không đến Tiêu Dao, không thể Tự Tại, chỉ có thân thể kim
cương đao kiếm chém không rách này. Thằng nhóc, ngươi muốn khiêu
khích ta! Còn sớm ba mươi năm!” Thợ rèn đột nhiên hít một ngụm thuốc,
phả mạnh ra.
Bách Lý Đông Quân bị khí thế này chấn nhiếp, trong lúc nhất thời không
biết trả lời ra sao.
“Bách Lý Đông Quân, vị này chính là Binh Thần La Thắng.”Nam Cung Xuân
Thủy đột nhiên nói, giọng điệu của hắn rất nhẹ nhàng tùy ý, nhưng chỉ một
câu nói này lại khiến bầu không khí vốn căng thẳng bỗng hòa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-bach-ma-tuy-xuan-phong/3997438/chuong-162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.