Tạ Tuyên ném sách vở vào rương, xoay người cõng rương sách lên, cao
giọng ngâm: “Mơ xuân mây thu, tụ tán thật dễ dàng. Tư Không huynh, cũng
hy vọng chúng ta sẽ gặp lại ở chốn non nước.”
Tư Không Trường Phong nghi hoặc nói: “Ngươi định đi ngay bây giờ à?”
“Tiểu sư điệt của ta vốn là như vậy, từ trong thư viện cõng một rương sách
lên, đi ngàn dặm đường, ngày nào đó đọc hết sách rồi thì về thư viện.” Trần
Nho mỉm cười: “Đi đường cẩn thận.’
“Tạm biệt sư thúc, Lý Trường Sinh có ước hẹn thời gian với sư thúc không? Khi nào sư thúc rời học đường?” Tạ Tuyên hỏi.
Trần Nho cười khổ: “Chưa từng.”
“Sư thúc vất vả rồi.” Tạ Tuyên có vẻ đồng tình vỗ vai Trần Nho, khẽ gật đầu
với Tư Không Trường Phong một cái rồi rảo bước ra ngoài cửa.
Sau khi Tạ Tuyên ra khỏi cửa, Tạ Tuyên do dự một chút, cuối cùng vẫn hỏi:
“Nhưng chẳng phải lúc trước vị tiên sinh kia chỉ nhận một đệ tử cuối cùng
à?”
“Ngươi cũng đoán được là vị tiên sinh kia rồi. Có điều vị tiên sinh vốn kia
nổi tiếng là hành xử tùy ý, khó lòng nắm bắt mà! Ngươi chỉ cần nhớ lời ta
thôi, khi gặp lại ở chốn non nước, đừng để ông ấy thất vọng.” Trần Nho khẽ
mỉm cười, lấy từ trong lòng ra một cái ống trúc, ném cho Tư Không Trường
Phong: “Đúng rồi, vừa có thư từ Dược Vương Cốc đưa tới, là cho ngươi.”
Tư Không Trường Phong nhận lấy ống trúc, mở thư bên trong ra, trên đó
chỉ viết vài chữ ít ỏi, nhưng ý tứ lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-bach-ma-tuy-xuan-phong/3997436/chuong-160.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.