Trong Thái An Đế, Đại Lý tự khanh Thẩm La Hán cầm Trảm Tội Đao đi tới.
Hoàng đế ngồi phía sau Ngũ Tổng Quản và quốc sư Tề Thiên Trần, im lặng
không nói gì.
“Lý tiên sinh dẫn theo cháu trai duy nhất của Trấn Tây Hầu là Bách Lý Đông
Quân, đã rời khỏi thành.” Thẩm La Hán quỳ lạy hành lễ, chậm rãi nói.
Tề Thiên Trần nhẹ nhàng phe phẩy phất trần, thở dài.
“Còn gì nữa?” Hoàng đế bệ hạ truy hỏi.
“Viện giám của Sơn Tiền thư viện là Trần Nho tới Tắc Hạ Học Đường, nói
mình là tế tửu vừa nhận chức.” Sau lưng Thẩm La Hán đã đổ mồ hôi lạnh
đầm đìa.
Quan viên nhận chức là chuyện trọng đại của triều đình, nào có chuyện tự
phong làm quan? Nhưng hoàng đế bệ hạ lại có vẻ không hề để ý, thần sắc không đổi, tiếp tục
hỏi: “Còn gì nữa?”
Thẩm La Hán suy nghĩ cẩn thận cả nửa ngày, cuối cùng lắc đầu: “Không còn
gì khác.”
“Đi rồi, người ấy đi rồi.” Giọng nói của hoàng đế bệ hạ thoáng chút mệt
mỏi.
“Vậy... Trần Nho kia thì sao?” Thẩm La Hán hỏi.
“Đại Lý tự khanh mà quản chuyện quan viên nhận chức à?” Một giọng nói
lạnh lẽo vang lên, Thẩm La Hán không khỏi run lên cầm cập.
Hoàng đế lại không thèm để ý, bình tĩnh nói: “Hạ chỉ, phong cho người đó
làm tế tửu của học đường.”
“Đi!” Lý tiên sinh vung mạnh roi ngựa, cỗ xe ra khỏi cổng Thiên Khải Thành.
Bách Lý Đông Quân cầm nửa bình Thu Lộ Bạch còn lại, có vẻ tiếc nuối: “Ta
vừa ủ loại rượu ngon nhất trong cuộc đời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-bach-ma-tuy-xuan-phong/3997426/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.