Bên ngoài Điêu Lâu Tiểu Trúc, hôm nay Lý tiên sinh với thân phận đánh xe
đang chậm rãi uống rượu, bên cạnh cũng là bảy bình rượu, lóng lánh ánh
sao.
Tư Không Trường Phong và Bách Lý Đông Quân cầm rượu đi ra, Lý tiên sinh
thu bảy bình rượu kia lại, khẽ mỉm cười: “Thắng thì thắng, sao còn thuận tay
đòi người mấy bình rượu?”
“Chẳng phải sắp đi xa à? Dù sao cũng phải chuẩn bị ít lương khô chứ.” Tâm
trạng của Bách Lý Đông Quân rất tốt, nhếch miệng cười ha hả.
Tư Không Trường Phong lặng lẽ bê rượu lên xe ngựa: “Các ngươi định đi
luôn tối nay à?”
Bách Lý Đông Quân thở dài: “Vốn ta còn tưởng sẽ ở lại Thiên Khải Thành rất
nhiều năm, không ngờ lại phải đi sớm như vậy.”
Lý tiên sinh cầm roi ngựa vung nhẹ: “Thiên Khải Thành có lớn nữa, làm sao
lớn hơn thiên hạ được? Hơn nữa, trên đời này chưa bao giờ có chuyện rời
khỏi, chỉ có xuất phát mà thôi. Đi!” Xe ngựa cất bước, đi về phía trước.
Bách Lý Đông Quân vội vàng mở bình rượu Thu Lộ Bạch ủ lâu năm ra, hít
mạnh một hơi, thần sắc vui vẻ nhìn Tư Không Trường Phong đang kinh
ngạc, đồng thanh: “Đào Hoa?’
Khác với bình Thu Lộ Bạch được uống trong Điêu Lâu Tiểu Trúc, bình này có
mùi hoa đào đậm đà.
Khác với sự kinh ngạc của Tư Không Trường Phong, Bách Lý Đông Quân
như đã đoán được từ trước, hơn nữa thần sắc còn rất phấn khởi. Y cố kiềm
chế không uống một hơi cạn sạch bình ngọc, run run rẩy rẩy đổ nửa bình
vào trong bình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-bach-ma-tuy-xuan-phong/3997425/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.