Thích một người, là chuyện lâu dài, thậm chí là vĩnh cửu.
Nhưng bắt đầu thích một người lại là chuyện ngắn ngủi, thậm chí trong
chớp mắt.
Diệp Đỉnh Chi nằm trên giường, nhìn trần nhà, trong lòng đã rối bời.
Ta muốn báo thù, muốn giết sạch toàn bộ Thanh Vương phủ!
Ta là đệ tử duy nhất của Kiếm Tiên Vũ Sinh Ma nâng kiếm khuấy động
phong vân!
Ta muốn báo đại thù, muốn làm lãng khách một mình một kiếm một ngựa,
say sưa khắp thiên hạ!
Vì sao ta lại ở đây kể chuyện cho một nữ nhân xa lạ, sau đó kể tới đói, ăn
một bát mỳ là thấy mỹ mãn đi ngủ? Thôi thôi. Không nghĩ nữa. Chẳng thà ngủ một giấc thật ngon.
Diệp Đỉnh Chi trở mình, chép miệng.
Ngày mai còn phải kể chuyện tiếp.
Lại một đêm qua đi, Diệp Đỉnh Chi ra khỏi phòng, ngửi thấy mùi thức ăn.
Hắn sửng sốt, thấy trên bàn đá đã bày hai bát cháo, mấy đĩa đồ ăn sáng,
mấy cái bánh bao.
Nhìn thì đơn giản, nhưng cũng rất ấm áp, đầy đặn.
Cảnh Ngọc vương phi ngồi bên bàn đá, mỉm cười với hắn: “Dậy rồi à?”
Diệp Đỉnh Chi gật đầu ngồi xuống, nhận lấy đũa từ tay Cảnh Ngọc vương
phi, chỉ cảm thấy như còn trong giấc mộng...
“Lần trước nghe Vương Nhất Hành nói, cô là vương phi...” Không biết vì sao
Diệp Đỉnh Chi vửa mở miệng đã nói những lời này, nhưng vừa nói xong
trong lòng đã hối hận. Vì sao lại hỏi cái này cơ chứ...
Cảnh Ngọc vương phi lại có vẻ không hề để ý, cầm một cái bánh bao lên
cắn một cái: “Đã nói rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-bach-ma-tuy-xuan-phong/3997400/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.