Tắc Hạ Học Cung.
Bách Lý Đông Quân thay bộ áo trắng không dính một hạt bụi, bước vào
trong học đường. Đi cùng y là Doãn Lạc Hà, so với Bách Lý Đông Quân mặt
ủ mày chau, Doãn Lạc Hà có vẻ hưng phấn hơn một chút.
“Tạm thời không nghĩ tới Diệp Đỉnh Chi nữa, sau hôm nay chúng ta sẽ nghĩ
cách tìm hắn.” Doãn Lạc Hà hạ giọng nói.
Bách Lý Đông Quân gật đầu: “Được.”
Trong học đường, tất cả các đệ tử ngoại viện đều mặc đồ trắng, thấy hai
người bước vào, ai nấy dồn dập khom lưng.
“Nghênh đón.” Một trưởng lão cao giọng hô.
“Cung nghênh.” Các đệ tử trẻ tuổi đồng thanh.
“Thế này là sao?” Doãn Lạc Hà giật nảy mình.
Khóe miệng Bách Lý Đông Quân hơi nhếch lên, lúc trước y ở ngoại viện một
thời gian ngắn, không ít lần bị đáp màn thầu vào đầu, lúc này lại được mọi
người tôn kính. Nhưng y không thấy lâng lâng gì nhiều, dù sao mười mấy
năm qua đã có rất nhiều người kính cẩn với y, thời gian bị coi thường ở
ngoại viện học đường lại càng đáng hoài niệm.
Một trưởng lão đi tới, nâng hai tấm ngọc bội trong tay: “Mời hai vị đeo
vào.”
“Đây là cái gì?” Doãn Lạc Hà hỏi.
“Đây là ngọc bội công tử của học đường, đệ tử học đường sẽ mang theo
bên người, thể hiện thân phận.” Trưởng lão chậm rãi đáp lời.
Bách Lý Đông Quân nhận lấy ngọc bội, chỉ thấy trên ngọc bội viết hai chữ
‘Tắc Hạ’, ngọc bội trong trẻo lóng lánh, chất ngọc cực tốt.
“Chắc đổi được không ít tiền.” Doãn Lạc Hà ước lượng ngọc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-bach-ma-tuy-xuan-phong/3997391/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.