Trăng sáng treo cao.
Trong một sơn cốc tĩnh lặng.
Một gian nhà cỏ khá đơn sơ.
Một thiếu niên dáng vẻ hào sảng đang ngồi trước cửa gian nhà cỏ, trước
mặt hắn là một cái bàn dài, trên bàn bày một đĩa dưa muối và một bình
rượu nhỏ. Thiếu niên nhấp một ngụm rượu, ăn một miếng đưa muối, ăn rất
chậm rãi, như đó là đồ ngon hiếm có trên thế gian.
“Nhìn ngươi ăn như vậy còn tưởng đó là món ngon gì đó cơ. Nhưng ta
không mắc lừa đâu, lần trước ta lén nếm thử, chẳng qua là cải trắng mặn
chết cả trâu với Thiêu Đao Tử rẻ nhất ở trấn bên cạnh. Thế mà ngươi vẫn ăn
uống ngon lành như vậy được.” Sau lưng thiếu niên, một người trung niên
ngồi trong gian nhà cỏ chậm rãi mài thuốc.
“Nếu ngươi từng có lúc gần chết đói, ngươi sẽ cảm kích bất cứ thức ăn gì
trong cõi đời này.” Thiếu niên lạnh lùng trả lời hắn.
“Ngươi cũng có lúc sắp bệnh chết, sao không thể cảm kích chỗ thảo dược
này? Sao lại nhẫn tâm để vi sư mài thuốc ở đây?” Người trung niên cười ha
hả.
Người trung niên và thiếu niên này đương nhiên là Dược Vương Tân Bách
Thảo và lãng khách Tư Không Trường Phong. Từ khi Tư Không Trường
Phong dựa theo chỉ dẫn của Ôn Hồ Tửu tìm được Dược Vương Cốc, tới giờ
đã gần nửa năm, tuy đã chữa được bệnh tim, nhưng lại bị Tân Bách Thảo để
ý tới thiên phú y thuật của hắn. cưỡng ép giữ hắn lại. Học trong vài tháng,
Tư Không Trường Phong cũng coi như không cô phụ nhãn lực của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-bach-ma-tuy-xuan-phong/3997376/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.