Đạo nhân song đồng chậm rãi đi từ trong đại điện ra ngoài, bộ đạo bào
không gió mà bay, dường như đang ngưng tụ chân khí, tích lũy chờ bộc
phát.
“Chưởng vừa rồi đau lắm nhỉ? Chưởng tiếp theo sẽ đau gấp mười lần
chưởng đó.” Đạo nhân song đồng ngẩng đầu lên, khóe miệng nhếch lên
cười lạnh.
“Khoác loác cái nỗi gì, cứ đến đây!” Bách Lý Đông Quân quát.
Sắc mặt Triệu Ngọc Giáp rất nghiêm túc; “Sợ rằng, lần này là thật.”
Doãn Lạc Hà lùi lại một bước: “Hay là nghĩ cách chạy đi?”
“Chạy thì không chạy được rồi, đời này cũng không thể chạy được.” Diệp
Đỉnh Chi khẽ cúi người, chân khí lưu chuyển: “Có thể giao chiến với cao thủ
như vậy, mấy khi có dịp.”
“Chết!” Đạo nhân song đồng vung hai tay áo, không trung lấp lóe ánh sét,
chấn cho thân hình Doãn Lạc Hà lảo đảo. Dưới chân Bách Lý Đông Quân
cũng mềm nhũn, chống kiếm xuống đất, khó khăn lắm mới giữ cho mình
không ngã.
“Diệp Đỉnh Chi, ngươi lên trước, ta theo sau!” Triệu Ngọc Giáp lại tế thanh
kiếm gỗ đào lên.
“Lên!” Diệp Đỉnh Chi tung người nhảy lên, xuất quyền đánh xuống.
“Thằng nhóc này, không tệ.” Đạo nhân song đồng đột nhiên cười một
tiếng, chân khí trên người lập tức tỏa ra. Hắn vươn tay, xuất chưởng chặn
Diệp Đỉnh Chi thanh thế hùng hồn, khiến chân khí toàn thân hắn lập tức tan
rã.
Đây là lần đầu tiên Diệp Đỉnh Chi cảm nhận được lực lượng thật sự áp đảo
sau khi rời khỏi sư môn, cho dù là người cường đại như hắn cũng không
thể không thừa nhận mình còn kém xa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-bach-ma-tuy-xuan-phong/3997375/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.