“Không có gì lạ, mọi chuyện vẫn bình an.”
Bách Lý Đông Quân nhìn tờ giấy mới đưa từ ngoài phủ vào, thần sắc lạnh
lùng, y hỏi Thuận Đức bên cạnh: “Hôm qua ông nội tới phòng khách của
mấy sứ giả kia?”
“Vâng, huynh đệ từ nhỏ đến lớn của tiểu nhân trực đêm hôm, hắn tận mắt
nhìn thấy.” Thuận Đức trả lời.
“Xem ra họ Tiêu của vị sứ giả tới từ Thiên Khải này đúng là Tiêu kia, không
thì với tính cách của gia gia, sao lại đêm hôm khuya khoắt đích thân tới cửa.
Bọn họ hàn huyên bao lâu?” Bách Lý Đông Quân hỏi.
“Cái này thì không biết, vị huynh đệ của ta cũng không dám nhìn chằm
chằm, nếu bị lão hầu gia phát hiện...” Thuận Đức cười hì hì, không nói gì
thêm.
“Mọi chuyện vẫn bình an, an cái rắm.” Bách Lý Đông Quân xé tan tờ giấy
trong tay thành từng mảnh, cầm kiếm lên chạy ra ngoài: “Chuẩn bị ngựa! Ta
muốn ra ngoài!”
Trong mười năm nay ở Càn Đông Thành, cảnh tượng một thiếu niên cưỡi
ngựa đạp vó khắp thành thường xuyên xuất hiện, thế nên mọi người cũng
dần dần quen thuộc, từ đầu là nhỏ giọng mắng mỏ, sau lại biến thành hò
reo kêu gọi, sợ thiếu niên kia cưỡi ngựa trốn không đủ nhanh, tiếng hô
không đủ vang, người truy đuổi phía sau không đủ nhiều.
Nhưng hôm nay, sau lưng thiếu niên không có ai đuổi.
Bởi vì lão hầu gia đã nói, tháng này, thiếu niên muốn chơi thế nào thì chơi
thế đó! Nhưng thiếu niên lại phi ngựa nhanh hơn bất cứ thời điểm nào trước đây.
“Tiểu công tử, hôm nay làm cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-bach-ma-tuy-xuan-phong/3997332/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.