Tiêu tiên sinh, tiểu tiên sinh, chỉ khác biệt có một chữ, có lẽ lúc đầu hắn
được gọi là Tiêu tiên sinh, chẳng qua thế nhân cho rằng mọi người gọi hắn
là tiểu tiên sinh.
Nhưng họ Tiêu này lại quá mức bất phàm.
Hoàng đế của quốc gia này, họ Tiêu.
Bách Lý Đông Quân nấc một hơi rượu, cũng chào hỏi hắn: “Ta tên Bách Lý
Đông Quân.”
Tiểu tiên sinh gật đầu: “Ta biết.”
Sau đó Bách Lý Đông Quân say ngất.
Bốn tên kiếm hầu thu kiếm, thối lui ra ngoài. Bách Lý Thành Phong và Ôn
Hồ Tửu nghe tin chạy tới thấy cảnh này, hơi ngạc nhiên.
“Cuối cùng vẫn không ngăn được.” Bách Lý Thành Phong thở dài một tiếng.
Ôn Hồ Tửu nhún vai: “Thật ra từ đầu ngươi đã biết là không giấu được mà.”
Tiểu tiên sinh quay người, dẫn các sứ giả tiếp thục đi theo quản gia. Hắn cúi
đầu ra hiệu với Bách Lý Thành Phong đang đứng đó. Bách Lý Thành Phong
cũng gật đầu, hai người đều không nói gì. Đợi sau khi tiểu tiên sinh đi khỏi,
Ôn Hồ Tửu và Bách Lý Thành Phong đi qua bên cạnh Bách Lý Đông Quân,
bước vào sân sau.
Trong sân sau, một con bù nhìn bị chém thành hai nửa, một nửa đang rơi
chỉnh tề dưới đất.
Ôn Hồ Tửu vươn ngón tay, vuốt ve vết kiếm gần như hoàn hảo kia, cảm
thán: “Học mấy hôm?”
Bách Lý Thành Phong trầm giọng nói: “Không tới năm ngày.”
“Hai chữ thiên tài đã không thể tả nổi rồi, thời gian năm ngày, thuật rút
kiếm chỉ chạm được chút da lông thôi, lúc trước ngươi mất bao lâu mới làm
được tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-bach-ma-tuy-xuan-phong/3997331/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.