Ba ngày liền, Bách Lý Đông Quân luôn bị nhốt trong sân sau học kiếm, hơn
nữa chỉ học một thức, chính là rút kiếm. Bách Lý Thành Phong chuyển đến
mấy con bù nhìn rơm từ đâu không rõ, nói là khi nào Bách Lý Đông Quân
rút một kiếm mà có thể chém bù nhìn rơm thành hai nửa thì mới có thể ra
khỏi sân sau.
“Rút cái rắm, không rút nữa!” Bách Lý Đông Quân quát: “Thuận Đức!”
Gã sai vặt tên Thuận Đức vội vội vàng vàng đi từ ngoài cửa vào: “Có tiểu
nhân.”
“Tới báo cho ông nội, mau tới cứu ta!’ Bách Lý Đông Quân nói.
Thuận Đức gãi đầu: “Buổi sáng lão hầu gia đã tới rồi.”
“Đã tới?” Bách Lý Đông Quân nhíu mày.
“Đúng vậy, lão hầu gia còn đứng ngoài cửa nhìn vài lượt, sau đó nói một
câu ‘không tệ’ rồi đi tới quân doanh.” Thuận Đức đáp.
“Xem ra lần này ông nội cũng bị thu mua rồi.” Bách Lý Đông Quân phẫn nộ
vung thanh kiếm trực tiếp ra tay, nhắm ngay con bù nhìn rơm kia, định cho
một kiếm chặt bỏ: “Được được được, ta chém, ta chém cho ngươi xem!”
Đột nhiên một tiếng kêu nhỏ vang lên, Bách Lý Đông Quân quay đầu lại, chỉ
thấy một bộ áo đen lao tới trước mặt hắn, giơ kiếm ngăn chiêu của hắn.
Người nọ cúi đầu cười: “Thế gia nói, phải rút kiếm chặt đứt chứ không phải
bảo tiểu công tử vung kiếm chém.”
“Ngươi là ai?” Bách Lý Đông Quân hỏi.
Người nọ thu kiếm, vẫn cúi đầu, không thấy rõ dung mạo.
Bách Lý Đông Quân quyết định lại hỏi Thuận Đức: “Thuận Đức, tên này là
ai...”
Thuận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-bach-ma-tuy-xuan-phong/3997328/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.