Kỳ Minh Nguyệt nghe vậy kinh ngạc hướng hắn nhìn lại, Vô Hào vẫn ngồi yên như thế, làm cho người ta cảm giác không băng lãnh cũng không ấm áp, thật giống như một khối bi thiết không có sinh mệnh. Đôi mắt của hắn cũng giống như con người hắn vậy, nhãn thần mờ ảo hư vô. Sự phối hợp thống nhất như vậy, khiến cho người khác căn bản không cách nào phát hiện, hắn lại không thể nhìn thấy được! 
Không trách được y vẫn luôn cảm thấy kì quái, vì sao yến hội ngày ấy cho đến khi bị người khác tiếp cận y mới phát hiện, nhưng trước đó y lại hoàn toàn không cảm giác được có người rình mò. Nếu Vô Hào là người không có tồn tại cảm giác thì cũng không quá oan uổng. Dù sao, cho dù tri giác của y có lợi hại hơn nữa, lại như thế nào có thể phát giác sự tồn tại như quỷ hồn chứ? 
" Như vậy xem ra, ngày ấy Minh Nguyệt cũng là may mắn rồi. Bị Nhược Thủy gây thương tích, vết thương rất lâu lành, thương thế của ngươi như thế nào rồi? " 
" Nhược Thủy? " 
" Cây chủy thủ kia, ta gọi nó là Nhược Thủy. " – Cùng danh hiệu của y lúc trong tổ chức ở kiếp trước giống nhau. 
Vô Hào không nói, qua hồi lâu mới mở miệng – " Vô sự. " 
" Cởi y phục ra. " – Nếu buồn chán, nhìn phản ứng của Vô Hào cũng tốt. Hắn không như những sát thủ khác, tựa hồ không có một chút tâm tình khởi phục, nhưng Kỳ Minh Nguyệt vẫn cảm thấy, chỉ cần là người đều sẽ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-hoa-vu-luu-nien/77348/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.