Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166 Chương 167 Chương 168 Chương 169 Chương 170 Chương 171 Chương 172 Chương 173 Chương 174 Chương 175 Chương 176 Chương 177 Chương 178 Chương 179 Chương 180 Chương 181 Chương 182 Chương 183 Chương 184 Chương 185 Chương 186 Chương 187 Chương 188 Chương 189 Chương 190 Chương 191 Chương 192 Chương 193 Chương 194 Chương 195 Chương 196 Chương 197 Chương 198 Chương 199 Chương 200 Chương 201 Chương 202 Chương 203 Chương 204 Chương 205 Chương 206 Chương 207 Chương 208 Chương 209
Chương sau
EDTIOR: Tiếu Hồng Trần [NangBT] Dưới sự chú mục của mọi người, Thương Hách Đế một thân hoàng bào màu đen huyền, đội kim quan đứng ở trên điện, người đứng ở bên cạnh hắn, áo trắng tóc đen, khóe môi mỉm cười, đưa mắt lướt nhìn quần thần đang đứng hành lễ, lại nhìn sang An Dương Vương mặt lộ vẻ tươi cười đang đứng đối diện hắn, sau đó nét mặt vẫn thản nhiên ngồi xuống ghế. Đứng ở bên cạnh Liên Mộ Hi, Liên Sóc nhìn một màn trước mắt, trong đôi mắt hiện lên vẻ kinh ngạc. Trước khi quân vương lên tiếng cho phép, Thái Tử lại có thể làm như không có việc gì, cũng không thực hiện nghi lễ trong cung, tự mình ngồi xuống, mà quần thần đối với hành động như thế của Kì Minh Nguyệt lại chẳng hề có dị sắc, hiển nhiên là đã quá quen thuộc, cũng chẳng ai cho rằng như thế là không đúng. Nhớ tới chuyện năm đó, “Phụ Hoàng” của hắn đối với Kì Minh Nguyệt đủ loại sủng ái, lại nhìn trước mắt hắn vinh sủng một thân, sự kinh ngạc trong mắt Liên Sóc chậm rãi nhạt dần đi, còn lại cũng chỉ có thật sâu ghen ghét. Cho đến tận bây giờ, hắn cũng sẽ không quên, nếu không phải vì Kì Minh Nguyệt, ngôi vị Thái Tử trước mắt kia đã là của hắn. “Nếu đều đã đến coi như đầy đủ, vậy khai yến đi.” Kì Hủ Thiên đối với Lưu Dịch đang đứng ở bên cạnh phân phó, lúc xoay người, ánh mắt lơ đãng quét về phía Liên Sóc, trong đôi mắt liễm hạ xuống lộ ra chút ý cười khó hiểu, ngồi xuống bên cạnh Kì Minh Nguyệt. Tiệc rượu đã khai, quần thần vốn đã ăn sơn trân hải vị quen giờ cũng chẳng hứng thú mấy với chuyện ăn uống, không ngừng khe khẽ nói nhỏ. Liên Mộ Hi tựa hồ không hề cảm giác thấy không khí cổ quái xung quanh, nâng lên chén rượu trên tay: “Đa tạ Bệ Hạ khoản đãi, rất nhiều năm trước Mộ Hi đã tới Thương Hách, nhớ rõ ngày ấy cũng là tại Xích Hi Điện này thiết yến, chẳng qua, Nhị hoàng tử ngày đó giờ đã trở thành Thái Tử Điện Hạ rồi” Nói xong, hắn lại đối với Kì Minh Nguyệt nâng chén “Mộ Hi bây giờ xin trước kính Thái Tử một ly.” Kì Minh Nguyệt nâng lên chén rượu tỏ ý tiếp nhận rồi uống cạn “Người tới là khách, An Dương Vương không cần đa lễ.” Liên Mộ Hi lắc lắc đầu: “Sao lại là đa lễ, Mộ Hi chính thật sự là kính nể Thái Tử Điện Hạ, bằng không cũng sẽ không từ An Dương tới tận Thương Hách, chỉ vì nhớ mãi lần gặp mặt khi xưa với Thái Tử, rồi sau đó lại không biết bây giờ người như thế nào, vẫn nghĩ mãi, liền thật sự quyết định đến đây.” Tựa hồ đối với hành vi của chính mình cũng có chút ngoài ý muốn, Liên Mộ Hi có chút buồn rầu nhíu nhíu mày, theo động tác lắc đầu, những sợi tóc cuốn uốn lượn phía sau kia giống như vẽ lên một trận gợn sóng, đi cùng với đôi mắt nhẹ nhàng chớp động, nhìn xem lại có vẻ có chút đáng yêu. Có điều vẻ mặt như thế, tuyệt không thích hợp xuất hiện trên khuôn mặt quân vương của một nước, dừng ở trong mắt mọi người, chỉ cảm thấy dáng vẻ cử chỉ của vị An Dương Vương này không phải là bộ dáng mà một quốc quân nên có. “Từng nghe Vương của ta kể Thương Hách Thái Tử kiệt xuất như thế nào, Liên Sóc cũng từng là một thành viên trong hoàng cung Thương Hách, đối với Thái Tử Điện Hạ đương nhiên cũng không xa lạ gì, nhớ rõ năm đó, Liên Sóc còn từng gọi người là Nhị Hoàng huynh a.” Liên Sóc nhắc tới quá khứ, lại giống như chưa từng phát sinh qua chuyện gì, đối với Kì Minh Nguyệt nâng chén. “Mà nay đã không thể tiếp tục gọi Nhị hoàng huynh, đã là Thái Tử Điện Hạ rồi, Liên Sóc nhớ tới năm đó, đối với những chuyện đã làm lúc trước cũng thực sự hối hận, Thái Tử Điện Hạ đại lượng, ngàn vạn lần mong đừng trách tội ta.” Trong đôi mắt hàm chứa vẻ sắc bén đang nhìn về phía hắn, mạt âm u ẩn hàm sâu phía trong đó cũng không tránh được con mắt của Kì Minh Nguyệt, khóe môi khẽ nâng nên, hắn bưng lên chén rượu của người ngồi bên cạnh: “Sao lại trách tội đâu, hôm qua ở trên điện thượng không phải cũng đã nói rồi sao, đứng ở đây lúc này cũng không phải là Kì Liên Sóc của năm xưa, mà chỉ là Liên Sóc mà thôi, Minh Nguyệt sao phải nghĩ gì chứ.” Chén rượu ngự dụng (chén uống rượu của vua) nắm ở trong tay Kì Minh Nguyệt, người mặc một thân hoàng bào đen huyền bên cạnh lại không có tỏ vẻ gì, như cũ không chút để ý mà thản nhiên dùng bữa, thậm chí còn gắp không ít đồ ăn đặt vào trong chén của Kì Minh Nguyệt, vị Thái Tử có thể được quân vương hậu đãi như thế liệu có mấy người, không bị ngờ vực vô căn cứ đã là tốt lắm rồi. Nam nhân cuồng ngạo vô tình, đối với ai cũng không nương tay kia, nhưng lại đối với Kì Minh Nguyệt tin tưởng tuyệt đối như vậy... Liên Sóc một ngụm uống cạn rượu trong chén, cúi đầu xuống che khuất ám mầu trong ánh mắt, từ trước đã thế, sủng ái đáng lẽ thuộc về hắn bị Kì Minh Nguyệt đoạt đi, ngôi vị thái tử đáng lẽ của hắn cũng lại thuộc về tên Kì Minh Nguyệt kia, dung mạo chói mắt xuất chúng, trí tuệ nổi danh thiên hạ, năng lực được các đại thần ca tụng, dựa vào cái gì Kì Minh Nguyệt có thể đạt được tất thảy mọi thứ như vậy?! Đem chén rượu thả lại trên bàn, hắn nâng mắt lên nói: “Liên Sóc còn nhớ rõ lúc ấy, tuổi trẻ chưa biết gì, lại muốn ngôi vị Thái Tử kia, thật sự là làm sai không ít chuyện đâu, mà nay biết sai rồi, không biết Thái Tử Điện Hạ có thật là không hề để ý hay không?” Xem ra hôm nay Liên Sóc này thật sự phải gây chút chuyện mới bằng lòng bỏ qua, Kì Minh Nguyệt hướng Kì Hủ Thiên bên cạnh liếc mắt một cái, Phụ Hoàng từ đầu đến cuối đều giống như không thèm đếm xỉa đến, hiển nhiên trận diễn này là tặng lại cho hắn đây. Hắn cúi đầu nhìn Liên Sóc thản nhiên hỏi: “Xem ra muốn Liên Sóc tin tưởng lời nói của ta cũng không phải chuyện dễ a, không biết ngươi muốn như thế nào?” Lời này vừa nói ra, tiếng nghị luận nãy giờ của các vị đại thần nhất thời giảm hẳn đi. Liên Mộ Hi tựa hồ rốt cuộc cũng cảm thấy không khí không đúng, kéo kéo người bên cạnh nói: “Liên Sóc ngươi có phải là uống say rồi không? Tự nhiên nhắc tới những chuyện này làm cái gì, nay ngươi đã là người của An Dương, quá khứ ở Thương Hách đều là chuyện đã qua, nhưng cũng không được đối với Thái Tử Điện Hạ có lời nói vô lễ.” Liên Mộ Hi mở to hai mắt, tất cả đều là bộ dáng hoảng hốt lo lắng, Liên Sóc lại đối hắn nở nụ cười: “Ta sao lại dám có yêu cầu gì vô lễ, chẳng qua là muốn nhìn xem Thái Tử ngọc bội thôi, khi còn bé liền nghe nói qua, Thái Tử Ngọc bội trân quý như thế nào, chỉ có Thái tử mới có thể đeo, Liên Sóc không được may mắn nhìn thấy đã phải rời khỏi Thương Hách, đến nay đều có chút tiếc nuối, không biết Thái Tử Điện Hạ có thể thành toàn cho ta hay không?” Nhìn lên phía Kì Minh Nguyệt, ý cười trên mặt Liên Sóc lại càng phát ra rõ ràng, còn mang theo vài phần đắc ý. “Thật sự là đáng tiếc, Thái tử ngọc bội chỉ sợ là không còn.” Kì Minh Nguyệt nghe hắn yêu cầu như vậy, cũng không tỏ vẻ kinh ngạc: “Ngọc bội mấy ngày trước còn mang ở trên người, ngày gần đây thế nhưng lại không cánh mà bay, trước mắt ngươi muốn nhìn thấy một lần, thật đúng là khiến cho người khó xử, cũng không biết là bị ai cầm đi.” Thấp giọng thở dài, trên mặt Kì Minh Nguyệt lại không có vẻ gì là tiếc nuối, đôi mắt sắc bén hướng về phía Liên Sóc quét tới, ánh mắt hàm chứa thâm ý kia lại làm cho các vị đại thần phát ra một trận xôn xao. Vừa nghe ngọc bội của Thái Tử không thấy, tất cả mọi người kinh ngạc cực kì, vật kia chính là tổ tiên truyền lại, đại biểu cho thân phận Thái Tử của Thương Hách, giá trị cùng với ý nghĩa của nó, cũng không phải là ngọc bội tầm thường có thể sánh bằng. Nếu là có vị Thái Tử nào làm hỏng hoặc là đánh rơi, đó chính là đại bất kính đối với tổ tiên. Thái Tử Điện Hạ từ trước tới nay làm việc luôn luôn cẩn thận, như thế nào lại đem vật quan trọng như vậy đánh mất đâu? Mới nghi hoặc thở dài, lại nghe thấy lời nói đầy hàm nghĩa của Thái Tử, lại nhìn ánh mắt đang nhìn Liên Sóc của y, đám quần thần đang muốn mở miệng hỏi lại nuốt đi xuống. Lúc này đang có ngoại nhân ở đây, bất luận là Thái Tử thật sự đem ngọc bội kia đánh mất hay là bị người đánh cắp đi, đây cũng không phải là thời điểm thỏa đáng để hỏi. Tại thời điểm này, theo tiếng xôn xao nho nhỏ của mọi người, có người cũng phát ra tiếng thét kinh hãi, vừa mới hét lên, lại giật mình bưng kín miệng. Tới lúc này Kì Nghiêu Vũ đã là hối hận cực điểm, hắn tự nhiên là biết sự trọng yếu của ngọc bội này, cũng biết là từ trên tay mình đánh mất, Nhị hoàng huynh chưa nói, chính hắn chẳng lẽ không tự hiểu sao. Do dự lại do dự, mắt thấy không khí trong điện càng trở nên khẩn trương, Kì Nghiêu Vũ đối diện với ánh mắt lo lắng của Kì Tử Dục lắc lắc đầu, miệng hết khép lại mở, cuối cùng cũng không nói gì. Từ lúc Kì Minh Nguyệt nói ngọc bội bị mất, tiếng các đại thần ong ong thấp giọng nghị luận đều không có dừng lại, khuôn mặt Liên Sóc mang đầy vẻ đắc ý nhìn Kì Minh Nguyệt, lại trộm dò xét liếc mắt nhìn Kì Hủ Thiên bên cạnh y, thấy hắn thần sắc bất động tựa hồ đối với mọi chuyện phát sinh trong điện không thèm để ý, mới mang theo chút kiêng kị cùng cẩn thận mà thu hồi ánh mắt. Tới tận lúc này, hắn đối mặt với nam nhân vốn nên gọi là Phụ Hoàng này vẫn có nỗi sợ hãi khôn kể. “Bị người cầm đi? Thái Tử Điện hạ cũng đừng gạt ta, ngọc bội này nên là lúc nào cũng đeo ở bên thắt lưng a, kẻ nào lại có thể lấy được ngọc bội ở trên người Thái Tử? Nếu là đánh rơi ở trên giường của mỹ nhân thì nghe còn có lý, nhưng mà nghe nói Thái Tử còn chưa có lập phi đâu. Không duyên không cớ như vậy làm sao lại đánh mất a?” Mang theo chút vẻ giễu cợt, Liên Sóc tựa hồ giống như nói giỡn, tiếp tục truy vấn Kì Minh Nguyệt. âXem ra ngươi ÄôÌi vÆ¡Ìi lÆ¡Ìi noÌi cuÌa Minh Nguyệt hÆ¡n phân nưÌa cuÌng laÌ không tin Äi.â KiÌ Minh Nguyệt không nhanh không chậm nâng ÄuÌa lên, Än một chuÌt ÄÃ´Ì Än KiÌ HuÌ Thiên ÄaÌ gÄÌp vaÌo trong baÌt hÄÌn, nghiêng ÄâÌu ÄôÌi vÆ¡Ìi ngươÌi bên caÌ£nh lộ ra vaÌi phâÌn yÌ cươÌi, cuÌng laÌ£i giuÌp hÄÌn gÄÌp một iÌt thưÌc Än, luÌc naÌy mÆ¡Ìi quay ÄâÌu nhiÌn Liên SoÌc noÌi: âÄaÌ ÄaÌnh mâÌt tưÌc laÌ ÄaÌ ÄaÌnh mâÌt, Äây laÌ việc cuÌa Thương haÌch, Minh Nguyệt Äeo Æ¡Ì Äâu, ÄÃªÌ taÌ£i chÃ´Ì naÌo, tựa hÃ´Ì cuÌng An Dương không coÌ quan hệ giÌ Äi.â LÆ¡Ìi kia vưÌa thôÌt ra, caÌc viÌ£ ÄaÌ£i thâÌn ÄêÌu gật gật ÄâÌu, ThaÌi TÆ°Ì ÄaÌ ÄaÌnh mâÌt ngoÌ£c bội, xem như coÌ chuÌt sai lâÌm, nhưng laÌ như thÃªÌ naÌo cuÌng không tÆ¡Ìi phiên Liên SoÌc thân laÌ tuÌy tuÌng cuÌa An Dương Vương khoa tay muÌa chân. LaÌ£i nhiÌn viÌ£ An Dương Vương Liên Mộ Hi kia, cuÌng ÄôÌi vÆ¡Ìi Liên SoÌc một chuÌt biện phaÌp ÄêÌu không coÌ, chiÌ coÌ thÃªÌ ngôÌi Æ¡Ì bên caÌ£nh keÌo keÌo tay aÌo hÄÌn yÌ baÌo, mÄÌt thâÌy không khiÌ giÄÌng co, trong cÄÌ£p mÄÌt to kia ÄêÌu laÌ veÌ lo lÄÌng kinh hoaÌng, quaÌ thực giôÌng như bộ daÌng câÌp ÄêÌn sÄÌp khoÌc vậy. âThaÌi TÆ°Ì Äiện haÌ£ ÄÆ°Ìng traÌch tội, Liên SoÌc hÄÌn chiÌ laÌ hoÌi một chuÌt, hoÌi một chuÌt maÌ thôi, An Dương như thÃªÌ naÌo laÌ£i can thiệp vaÌo việc cuÌa Thương HaÌch ÄÆ°Æ¡Ì£c, Bệ HaÌ£ nhâÌt ÄiÌ£nh ÄÆ°Ìng hiêÌu lâÌm!â TrươÌc ÄôÌi vÆ¡Ìi KiÌ Minh Nguyệt giaÌi thiÌch, rôÌi sau ÄoÌ laÌ£i ÄôÌi vÆ¡Ìi viÌ£ Thương HaÌch ÄÃªÌ vâÌn Äang ngôÌi thuÌy chung không noÌi giÌ, khuôn mÄÌ£t khoÌ lươÌng kia noÌi noÌi như vậy, Liên Mộ Hi thâÌn sÄÌc kiÌch Äộng quay ÄâÌu ÄôÌi vÆ¡Ìi Liên SoÌc trưÌng mÄÌt một caÌi. Liên SoÌc ÄÆ°Ìng dậy, ÄôÌi vÆ¡Ìi Liên Mộ Hi thi lêÌ, thaÌi Äộ cuÌng chÄÌng coÌ veÌ giÌ cung kiÌnh, laÌ£i giôÌng như ÄôÌi vÆ¡Ìi thaÌi Äộ cuÌa y coÌ chuÌt traÌo phuÌng, cươÌi kheÌ noÌi: âVương cuÌa ta không câÌn lo lÄÌng, lÆ¡Ìi noÌi vưÌa rôÌi cuÌng không phaÌi laÌ coÌ yÌ giÌ, hoÌi như vậy, chiÌnh laÌ bÆ¡Ìi viÌ gâÌn Äây tựa hÃ´Ì cuÌng nhiÌn thâÌy một vật cực kiÌ giôÌng vÆ¡Ìi ThaÌi TÆ°Ì ngoÌ£c bội, Liên SoÌc chiÌ laÌ toÌ moÌ, không biêÌt vật miÌnh nhiÌn thâÌy coÌ phaÌi laÌ ThaÌi TÆ°Ì ngoÌ£c bội hay không, bên bây giÆ¡Ì mÆ¡Ìi hoÌi một chuÌt.â âNgươi tưÌng thâÌy ThaÌi TÆ°Ì ngoÌ£c bội?â Tận ÄêÌn luÌc naÌy, ngươÌi thuÌy chung trâÌm mÄÌ£c ngôÌi trên toÌa thượng KiÌ HuÌ Thiên mÆ¡Ìi hươÌng phiÌa Liên SoÌc nhiÌn laÌ£i, trong Äôi ưng mâu haÌ£ thâÌp không biêÌt laÌ toÌ moÌ hay hưÌng thuÌ, laÌ£i thêm vaÌi phâÌn yÌ cươÌi khoÌ phân biệt laÌm cho Liên SoÌc biÌ£ aÌnh mÄÌt kia ÄaÌo qua, nhâÌt thÆ¡Ìi thâÌn sÄÌc cưÌng ÄÆ¡Ì. CaÌm thâÌy coÌ chuÌt khâÌn trương, Liên SoÌc cÃ´Ì gÄÌng diÌm xuôÌng bâÌt an, giật giật khoÌe môi, hiÌt sâu một hÆ¡i mÆ¡Ìi ra veÌ tươi cươÌi noÌi: âTưÌng thâÌy, chiÌ laÌ không biêÌt ÄoÌ coÌ phaÌi laÌ ThaÌi TÆ°Ì ngoÌ£c bội hay không, viÌ Äeo vật kia laÌ£i không phaÌi laÌ ngươÌi Thương HaÌch.â Tựa hÃ´Ì sợ ngươÌi khaÌc không tin, Liên SoÌc noÌi xong nhưÌng lÆ¡Ìi naÌy, mang theo veÌ mÄÌ£t như Äang nhÆ¡Ì laÌ£i, tiêÌp tuÌ£c noÌi: âTa ÄaÌ tưÌng Æ¡Ì Thương HaÌch, cuÌng ÄaÌ nghe noÌi qua hiÌnh daÌ£ng nhan sÄÌc cuÌa ThaÌi TÆ°Ì ngoÌ£c bôi, vật như vậy, quaÌ thật cuÌng ngoÌ£c bội maÌ ta nhiÌn thâÌy không khaÌc biệt lÄÌm.â Xem ra ngoÌ£c bội kia biÌ£ Liên SoÌc lâÌy Äi, không chiÌ laÌ muôÌn hÄÌn viÌ laÌm mâÌt ngoÌ£c bội maÌ biÌ£ traÌch phaÌ£t ÄÆ¡n giaÌn như vậy, coÌn coÌ tiêÌt muÌ£c khaÌc nưÌa⦠NhiÌn thâÌy Liên SoÌc luÌc naÌy, nhÆ¡Ì laÌ£i nÄm ÄoÌ, KiÌ Minh Nguyệt không khoÌi caÌm thaÌn, caÌi goÌ£i laÌ giang sÆ¡n dÃªÌ ÄôÌi, baÌn tiÌnh khoÌ dÆ¡Ìi chiÌnh laÌ giôÌng như trươÌc mÄÌt vậy, không biêÌt laÌ PhuÌ£ HoaÌng xem trận diêÌn naÌy coÌ hợp yÌ không. KhoÌe môi nâng lên vaÌi phâÌn yÌ cươÌi, viÌ KiÌ HuÌ Thiên roÌt thêm chuÌt rượu vaÌo chiêÌc cheÌn ÄÄÌ£t trên baÌn, mÆ¡Ìi nghiêng ÄâÌu liêÌn nhiÌn thâÌy một Äôi mÄÌt ÄôÌng daÌ£ng Äang miÌm cươÌi. âPhuÌ£ HoaÌng không coÌ cho ngươÌi ÄiêÌu tra hÄÌn gâÌn Äây laÌm nhưÌng giÌ, Minh Nhi coÌ muôÌn cuÌng ta ÄoaÌn thÆ°Ì xem ai dự ÄoaÌn chuâÌn xaÌc hÆ¡n?â Nghe ÄÆ°Æ¡Ì£c ngÆ°Ì thanh khe kheÌ bên tai, KiÌ Minh Nguyệt nhươÌn maÌy: âPhuÌ£ HoaÌng không lo lÄÌng nhÆ¡Ì hÄÌn nhaÌo xaÌy ra chuyện giÌ không thÃªÌ thu thập ÄÆ°Æ¡Ì£c, luÌc ÄoÌ liêÌn thật phiêÌn toaÌi?â Miệng noÌi như vậy, nhưng trên mÄÌ£t hÄÌn laÌ£i không coÌ nưÌa ÄiêÌm lo lÄÌng. Hai ngươÌi thiÌ thâÌm tuy không coÌ bâÌt luận keÌ naÌo nghe thâÌy, nhưng bộ daÌng không ÄÃªÌ ai vaÌo mÄÌt ÄoÌ moÌ£i ngươÌi ÄêÌu nhiÌn thâÌy, caÌc ÄaÌ£i thâÌn nhiÌn Liên SoÌc Äang ÄÆ°Ìng Æ¡Ì ÄÆ°Æ¡ng trươÌng, trong mÄÌt ÄêÌu lộ ra thâÌn sÄÌc cươÌi nhaÌ£o. BiÌ£ aÌnh mÄÌt naÌy vây quanh, Liên SoÌc rôÌt cuÌ£c nhiÌ£n không ÄÆ°Æ¡Ì£c nưÌa, muôÌn mÆ¡Ì miệng noÌi, ngoaÌi Äiện laÌ£i truyêÌn ÄêÌn một tiêÌng thông baÌo, laÌm cho aÌnh mÄÌt hÄÌn lộ ra sÄÌc thaÌi vui mưÌng. âThÆ°Ì lôÌi ThâÌm VuÌ ÄêÌn chậm.â Sau khi thông baÌo, một loaÌ£t chuông ngân nho nhoÌ vang lên, ngÆ°Ì thanh thaÌn nhiên tÆ°Ì xa tiêÌn tÆ¡Ìi gâÌn, ThâÌm VuÌ mÄÌ£c một thân câÌm y nhiêÌu maÌu, tâÌng tâÌng vaÌi dệt khinh nhuyêÌn veÌn lên mÄÌ£c tuÌy yÌ trên ngươÌi, dươÌi lÆ¡Ìp y baÌo daÌi tÆ¡Ìi mÄÌt caÌ chân, chuôÌi chuông maÌu ÄoÌ trên cÃ´Ì tay cÃ´Ì chân kia trÆ¡Ì nên hêÌt sưÌc dÃªÌ thâÌy. LuÌc naÌy, hÄÌn cuÌng không mang haÌi, một Äôi chân trâÌn bươÌc trên mÄÌ£t ÄâÌt, cuÌng vÆ¡Ìi một thân y baÌo nhiÌn như coÌn chưa mÄÌ£c chiÌnh tÃªÌ kia hợp laÌ£i, nhiÌn thật coÌ veÌ râÌt nôÌi bật, tưÌng bươÌc một tiêÌn ÄêÌn, theo bươÌc chân hÄÌn dâÌn tÆ¡Ìi gâÌn, tâÌt caÌ moÌ£i ngươÌi ÄêÌu biÌ£ một maÌ£t ngoÌ£c bội xanh biêÌc phiÌa bên bộ câÌm y nhiêÌu maÌu kia hâÌp dâÌn aÌnh mÄÌt. âÄoÌ laÌ ThaÌi TÆ°Ì ngoÌ£c bội!â CoÌ ngươÌi thâÌp gioÌ£ng hô một tiêÌng, giôÌng như suy nghiÌ cuÌa moÌ£i ngươÌi ÄÆ°Æ¡Ì£c noÌi ra, nhiÌn kyÌ Äi, nhan sÄÌc kia, hiÌnh daÌ£ng kia, quaÌ thật chiÌnh laÌ ThaÌi TÆ°Ì ngoÌ£c bội. Vật tuÌy thân cuÌa ThaÌi TưÌ, như thÃªÌ naÌo laÌ£i Æ¡Ì trên ngươÌi cuÌa sÆ°Ì thâÌn cuÌa Liên ÄôÌng â ThâÌm VuÌ? Trong luÌc nhâÌt thÆ¡Ìi, không iÌt ngươÌi ÄêÌu nghiÌ ÄêÌn, luÌc trươÌc ÄaÌ coÌ lÆ¡Ìi ÄôÌn ÄaÌi, ThaÌi TÆ°Ì thiên vÃªÌ yêu thiÌch nam tưÌ, ThâÌm VuÌ laÌ£i nguÌ£ Æ¡Ì tâÌm cung cuÌa ThaÌi TưÌ, ÄÆ°Æ¡Ì£c sự cho pheÌp cuÌa y, cuÌng không giôÌng như nhưÌng nam nÆ°Ì kia biÌ£ ÄuôÌi ra cung. NhiêÌu ngaÌy như vậy trôi qua, nêÌu laÌ ThaÌi TÆ°Ì coÌ yÌ vÆ¡Ìi hÄÌn, hai ngươÌi nêÌu laÌ coÌ quan hệ giÌ â¦ Tựa hÃ´Ì cuÌng không phaÌi laÌ việc không coÌ khaÌ nÄng. VưÌa mÆ¡Ìi coÌ ngươÌi lộ ra aÌnh mÄÌt mÆ¡Ì aÌm, không ngưÌng hươÌng phiÌa KiÌ Minh Nguyệt vaÌ ThâÌm VuÌ ÄaÌnh giaÌ, liêÌn laÌ£i nghe thâÌy viÌ£ ÄaÌ£i thâÌn chươÌng quaÌn việc lÃªÌ nghi hiêÌn tÃªÌ thâÌp gioÌ£ng noÌi: âKhông ÄuÌng nha, xem nhưÌng caÌi chuông ÄoÌ kia, roÌ raÌng laÌ vật hiêÌn tÃªÌ cuÌa Liên ÄôÌng, chiÌ coÌ ngươÌi coÌ ÄiÌ£a viÌ£ tôÌi cao trong trươÌng laÌo viện mÆ¡Ìi coÌ thÃªÌ Äeo, noÌi vậy ThâÌm VuÌ chÄÌng phaÌi laÌ â¦â Theo ngÆ°Ì thanh dâÌn dâÌn nhoÌ laÌ£i, không khiÌ trong Äiện thoaÌng chôÌc cÄng thÄÌng tÆ¡Ìi cực ÄiêÌm, Liên ÄôÌng không giôÌng Thương HaÌch tưÌng coÌ quôÌc sư, maÌ ÄêÌu laÌ do thaÌnh nÆ°Ì câÌu phuÌc hiêÌn têÌ, maÌ thaÌnh nÆ°Ì laÌ tÆ°Ì trong huyêÌt maÌ£ch cuÌa hoaÌng tộc tuyêÌn ra, tÆ°Ì nhoÌ bôÌi dươÌng, ÄaÌm nhiệm giaÌo dươÌng thaÌnh nÆ°Ì laÌ trươÌng laÌo viện, coÌ thÃªÌ Æ¡Ì trong ÄoÌ ÄêÌu laÌ nhưÌng ngươÌi coÌ thân phận cực cao trong hoaÌng tộc. SÆ°Ì thâÌn trươÌc mÄÌt cuÌa Liên ÄôÌng nguyên baÌn noÌi laÌ huynh trươÌng cuÌa thaÌnh nưÌ, như vậy coÌ huyêÌt maÌ£ch hoaÌng tộc cuÌng laÌ chuyện tâÌt caÌ moÌ£i ngươÌi ÄêÌu biêÌt, nhưng laÌ bây giÆ¡Ì, nghe viÌ£ ÄaÌ£i thâÌn kia noÌi như vậy, ThâÌm VuÌ chÄÌng leÌ không phaÌi chiÌ laÌ ngươÌi trong hoaÌng tộc cuÌa Liên ÄôÌng, maÌ coÌ khaÌ nÄng laÌ£i coÌn laÌ một trong hai nội chiÌnh taÌ â hưÌu trươÌng laÌo, thậm chiÌ coÌ thÃªÌ thân phận coÌn không thâÌp. HaÌm yÌ trong ÄoÌ luÌc naÌy liêÌn không giôÌng trươÌc. NêÌu laÌ ThaÌi TÆ°Ì cuÌng hÄÌn coÌ quan hệ giÌ, liêÌn không chiÌ laÌ việc cuÌa hai ngươÌi, maÌ ÄaÌ trÆ¡Ì thaÌnh ÄaÌ£i sự cuÌa hai quôÌc gia! LaÌ£i thêm ThaÌi TÆ°Ì ngoÌ£c bội Æ¡Ì trong tay ThâÌm VuÌ... CaÌc ÄaÌ£i thâÌn sÄÌc mÄÌ£t khaÌc nhau, Liên SoÌc laÌ£i giÆ¡ lên khuôn mÄÌ£t tươi cươÌi: âMÆ¡Ìi vưÌa rôÌi ta tưÌng noÌi nhiÌn thâÌy qua ThaÌi TÆ°Ì ngoÌ£c bội, chiÌnh laÌ Æ¡Ì trên ngươÌi hÄÌn, tuy rÄÌng không biêÌt coÌ phaÌi hay không nhưng maÌ thật sự râÌt giôÌng a, không biêÌt ThâÌm VuÌ coÌ ÄÆ°Æ¡Ì£c tÆ°Ì nÆ¡i naÌo?â âCoÌ ngươÌi vô tiÌnh ÄaÌnh rÆ¡i Æ¡Ì trên giươÌng cuÌa ThâÌm VuÌ, coÌ veÌ như laÌ quên mang Äi.â ThâÌm VuÌ cuÌi ÄâÌu câÌm lâÌy ngoÌ£c bội kia, ÄaÌp tuÌy yÌ, ngâÌng ÄâÌu, giôÌng như laÌ bây giÆ¡Ì mÆ¡Ìi nghe ÄÆ°Æ¡Ì£c coÌ ngươÌi noÌi ra thân phận cuÌa hÄÌn, coÌ chuÌt kinh ngaÌ£c quÆ¡ quÆ¡ chuông nhoÌ trên cÃ´Ì tay, aÌnh mÄÌt nâng lên laÌ£i coÌ vaÌi phâÌn kiÌ laÌ£: âThâÌm VuÌ chưa tưÌng noÌi qua thân phận cuÌa miÌnh sao?â VâÌn laÌ bộ daÌng ÄôÌi vÆ¡Ìi chuyện giÌ cuÌng không ÄÃªÌ yÌ, lÆ¡Ìi noÌi cuÌa hÄÌn laÌ£i khiêÌn cho sÄÌc mÄÌ£t cuÌa caÌc viÌ£ ÄaÌ£i thâÌn Æ¡Ì Äây nhâÌt thÆ¡Ìi laÌ£i thay ÄôÌi mâÌy lâÌn. HÄÌn không noÌi ÄaÌnh rÆ¡i Æ¡Ì nÆ¡i khaÌc, laÌ£i noÌi laÌ rÆ¡i Æ¡Ì trên giươÌng cuÌa hÄÌn?! YÌ cuÌa lÆ¡Ìi noÌi naÌy chÄÌng phaÌi laÌ â¦â¦ KiÌ Minh Nguyệt buông xuôÌng cheÌn rượu trong tay, rôÌt cuộc nhiÌ£n không ÄÆ°Æ¡Ì£c nhiÌu nhiÌu maÌy, KiÌ HuÌ Thiên cuÌng buông xuôÌng Äôi ÄuÌa trên tay, bên môi chậm raÌi lộ ra một nuÌ£ cươÌi laÌ£nh như bÄng. __________ HêÌt chiÌnh vÄn chương thÆ°Ì 138 __________
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166 Chương 167 Chương 168 Chương 169 Chương 170 Chương 171 Chương 172 Chương 173 Chương 174 Chương 175 Chương 176 Chương 177 Chương 178 Chương 179 Chương 180 Chương 181 Chương 182 Chương 183 Chương 184 Chương 185 Chương 186 Chương 187 Chương 188 Chương 189 Chương 190 Chương 191 Chương 192 Chương 193 Chương 194 Chương 195 Chương 196 Chương 197 Chương 198 Chương 199 Chương 200 Chương 201 Chương 202 Chương 203 Chương 204 Chương 205 Chương 206 Chương 207 Chương 208 Chương 209
Chương sau