Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166 Chương 167 Chương 168 Chương 169 Chương 170 Chương 171 Chương 172 Chương 173 Chương 174 Chương 175 Chương 176 Chương 177 Chương 178 Chương 179 Chương 180 Chương 181 Chương 182 Chương 183 Chương 184 Chương 185 Chương 186 Chương 187 Chương 188 Chương 189 Chương 190 Chương 191 Chương 192 Chương 193 Chương 194 Chương 195 Chương 196 Chương 197 Chương 198 Chương 199 Chương 200 Chương 201 Chương 202 Chương 203 Chương 204 Chương 205 Chương 206 Chương 207 Chương 208 Chương 209
Chương sau
Editor: Tiếu Hồng Trần [NangBT] Lôi kéo Kì Minh Nguyệt đang ngồi xuống, Kì Hủ Thiên cầm chén trà trên thư án lên, đưa tới bên môi, mắt liếc nhìn Kì Chung Ly đang quỳ gối trên đất: “Tiểu Ngũ quỳ gối ở đó làm cái gì?” Lời nói thản nhiên cũng giống như bình thường, vẫn là không thể phân biệt hỉ giận khó lường, nghe cũng chỉ như tùy ý mà nói. Kì Chung Ly vẫn quỳ trên mặt đất, cúi đầu không nói, mặc dù ở trong cung thời gian không ngắn, hắn cũng giống như các vị đại thần kia, thủy chung không thể hiểu được tâm tư của người cao cao tại thượng kia, cho dù thân là hoàng tử, hắn so với các vị đại thần kia cũng không hiểu rõ hơn chút nào suy nghĩ của người trên tòa thượng kia. Tỷ như trước mắt, Liên Sóc là do hắn mang tiến cung, chuyện này đã là chuyện không ai không biết, người khác có lẽ không rõ, nhưng hắn lại biết, tất cả những sự việc xảy ra gần đây trong cung đều là do Liên Sóc kia gây nên. Hắn đã rõ ràng, Phụ Hoàng sao lại không biết được? Phụ Hoàng biết, lại không có phản ứng gì, không biết là tính toán gì, nhưng trước mắt hắn đã không thể coi như không có chuyện gì phát sinh. “Nhi thần tới thỉnh tội với Phụ Hoàng.” Tư thế quỳ trên mặt đất không thay đổi, Kì Chung Ly cúi đầu xuống, nhớ tới những cái chết gần đây trong cung, còn có những cung phi bị hỏa thiêu chết ở trong lầu các, hai nắm tay của y lại càng siết chặt hơn vài phần. Vài tiếng cười khẽ vang lên tạo thành tiếng vọng vang lên trong điện: “Thỉnh tội, Tiểu Ngũ có tội gì, vì sao trẫm không biết.” Buông chén trà trên tay xuống, Kì Hủ Thiên nhướng mày, ngữ thanh mang chút hiếu kì: “Ngươi hồi cung cũng chưa được mấy ngày, đã làm sai chuyện gì lại muốn tới thỉnh tội?” “Những tai nạn rắc rối gần đây xảy ra trong cung là do kẻ nào gây ra, Nhi thần đã biết, nếu không phải do Nhi thần đưa hắn nhập cung, toàn bộ chuyện này sẽ không xảy ra, đó là tội của Nhi thần.” Sau những lời này, người nói đã thật mạnh dập đầu xuống đất thỉnh tội. Kì Minh Nguyệt thấy hắn như thế, hơi hơi nhíu mày lại, vị Ngũ hoàng đệ này của hắn, tính tình từ nhỏ đã ôn hòa nhu thuận, cũng không phải người không phân biệt được thị phi, cử chỉ lần này, cũng quả thật là làm cho người ta có chút kinh ngạc: “Chung Ly đứng lên.” Nghe thấy những lời này, Kì Chung Ly chậm rãi ngẩng đầu lên, bỗng nhiên nhớ lại bộ dáng lúc Nhị hoàng huynh xoa đầu hắn, gọi tên hắn và khen hắn năm xưa. Phụ Hoàng chưa bao giờ có nửa điểm thân cận đối với hắn, mà Nhị hoàng huynh, rõ ràng luôn mỉm cười, khiến người ta muốn thân cận, nhưng ngay khi lại gần lại khiến người ta cảm thấy xa vời khó với tới. Đối với Phụ Hoàng cùng Nhị hoàng huynh, hắn cho tới bây giờ chưa hề dám mong cầu gì, cũng chỉ luôn muốn làm tốt bổn phận của một hoàng tử, nhưng lần này hắn lại bắt buộc phải làm như thế. Có một số việc biết rõ mình sai nhưng hắn vẫn không thể không làm. Ngẩng đầu lên, nhưng cũng không theo lời mà đứng dậy, Kì Chung Ly nhìn chăm chú vào hai người ngồi ở phía trên, mở miệng nói: “Phụ Hoàng, Nhị hoàng huynh, lần này là tội của Chung Ly, Tam hoàng huynh thân đã là người của An Dương, ta biết như thế nhưng lại vẫn đưa hắn vào cung, cũng không bẩm báo cho Phụ Hoàng, mắt nhìn thấy hắn khơi mào tai nạn và rắc rối, cũng không bẩm báo, thậm chí …” Dừng một chút, hắn nhìn Kì Minh Nguyệt tiếp tục nói: “Thậm chí đem ngọc bội của Thái Tử cũng giao cho hắn.” Thái tử ngọc bội …… Ngọc bội bị Kì Nghiêu Vũ lấy đi rồi lại vô cớ biến mất, sớm cũng suy đoán có thể có quan hệ tới Liên Sóc, nhưng chuyện do Kì Chung Ly giao cho hắn, thật sự làm cho người ta cảm thấy kỳ quái. Kì Minh Nguyệt nhìn người bên cạnh, thấy Kì Hủ Thiên vẫn bất động thanh sắc ngồi đó, hiển nhiên cũng không có ngạc nhiên. Phát hiện hắn nhìn chăm chú mình, Kì Hủ Thiên nhìn lại, khóe môi nhếch lên cười: “Liên Sóc cùng tiểu Nguc từng ngẫu nhiên gặp mặt trên đường quay về Diệp Diệu Thành, nếu nói là không phát sinh chuyện gì, đó mới là kì quái.” “Vậy chuyện kia đã sớm biết?” Trừ bỏ lúc nghe nói ngọc bội ở chỗ Kì Nghiêu Vũ không cánh mà bay, Phụ Hoàng từng có chút kinh ngạc, rồi sau đó nghe Liên Sóc lời nói nhắc tới Tiểu Ngũ, cũng không thấy y có thái độ gì, như thế xem ra, Phụ Hoàng thật là đã sớm chiếm được tin tức đi. Nhíu nhíu mày, Kì Minh Nguyệt nhìn sang người bên cạnh: “Phụ Hoàng nếu sớm biết, vì sao không nói cho ta biết?” “Chỉ là biết được tin tức đó thôi, Phụ Hoàng cũng không cho người theo dõi hắn, hắn làm những chuyện gì cũng là sau này mới biết, nếu là trước đó liền ngăn trở, chẳng phải là không còn gì thú vị nữa sao.” Mỉm cười nhìn Kì Minh Nguyệt, Kì Hủ Thiên khoanh tay, ánh mắt hướng lại đảo qua phía Kì Chung Ly đang quỳ: “Liên Sóc theo ngươi vào cung, rồi sau đó bắt ngươi phải thay hắn lấy được thái tử ngọc bội, có đúng không?” Nếu là sớm được đến tin tức, thì lại như thế nào? Kì Minh Nguyệt tự hỏi, quả thật cũng sẽ không ngăn cả hành động của Liên Sóc, cũng giống như chuyện An Dương tân đế Liên Mộ Hi đi vào Thương Hách, đối với mục đích của bọn họ, hắn cũng thật dự thấy tò mò. Phụ Hoàng không nói rõ trước, hẳn chỉ là vì muốn xem diễn mà thôi. Xưa nay Phụ Hoàng đều yêu thích làm cho người ta đang ở lúc cao hứng lại đột ngột ngã thật mạnh xuống. Nếu mà sớm nói rõ thì không còn gì thú vị đáng nói nữa. Dưới ống tay áo che lấp, mang chút ý trừng phạt, Kì Minh Nguyệt ở trên đùi người bên cạnh không nặng không nhẹ nhéo một cái, nghe được một tiếng cười khẽ, lúc này mới nhìn lại hướng Kì Chung Ly, chờ hắn trả lời. Nghe hai người đối thoại, Kì Chung Ly lần đầu tiên cảm giác được như thế rõ ràng, thái độ của Phụ Hoàng đối với Nhị hoàng huynh so với bất cứ kẻ nào đều bất đồng. Ngữ khí của Nhị hoàng huynh mang theo ý chất vấn, Phụ Hoàng cũng không hề cảm thấy khó chịu lại còn ngay lập tức giải thích rõ ràng, phản ứng này bình thường tuyệt không thể xuất hiện trên người đế vương. Không giống như phụ tử quân thần, mà càng giống như ngang hàng mà đối đãi, cũng là đồng dạng xa xôi khiến người ta cảm thấy không thể chạm tới. Thở dài, Kì Chung Ly không hiểu sao lại có chút an tâm hơn, nếu là có Phụ Hoàng cùng Nhị hoàng huynh như vậy, bất luận loại phiền toái nào đều có thể dễ dàng giải quyết đi. “Phụ Hoàng nói không sai, là hắn bắt Nhi thần phải nghĩ cách lấy được ngọc bội, vừa vặn ngày hôm đó hồi cung thấy thần sắc Thất hoàng đệ có chút cổ quái, liền ở lại phía sau lưu ý một chút, rồi sau đó ta âm thầm cầm đi ngọc bội, giao cho Liên Sóc.” Vốn là Tam hoàng huynh của hắn, mà nay lại trở thành Liên Sóc của An Dương, từ sự việc năm đó hắn tự nhiên hiểu được người nọ chắc chắn đã gây ra họa gì đó trong cung, Liên Sóc bắt hắn phải lấy được ngọc bội vốn cũng không phải là việc dễ dàng, chỉ là không nghĩ tới lại ngẫu nhiên như vậy có thể dễ dàng lấy được từ chỗ Thất hoàng đệ kia. Trong lúc thở phào nhẹ nhõm, cũng đồng thời làm cho hắn vô cùng lo lắng, thái tử ngọc bội trọng yếu như thế nào, thân là hoàng tử hắn không phải không rõ. Thời điểm giao cho Liên Sóc tâm tình hắn loạn như thế nào, cho dù đến tận lúc này hắn vẫn không quên được cảm giác đó. “Lý do.” Nhìn thấy thần sắc trên mặt Kì Chung Ly, Kì Minh Nguyệt chậm rãi mở miệng. Ở trong mắt hắn, Tiểu Ngũ không phải là loại người vụng về ngu ngốc, làm ra loại chuyện này tất nhiên không thể không có ý do. “Nhị hoàng huynh, trên đời này có người nào đối với ngươi là vô cùng quan trọng không?” Kì Chung Ly không đáp, lại hỏi lại một câu như vậy, trên khuôn mặt bình thản tao nhã hiện ra một tia ý cười thật nhẹ: “Cái loại quan trọng mà cho dù là bắt ngươi phải buông tha cho hết thảy, cũng không nguyện ý để cho người nọ bị nửa điểm thương tổn. Cho dù là biết rõ không nên, nhưng vì người nọ lại không hề chần chờ mà kiên quyết làm. Thần đệ không phải chối tội, nhưng trợ giúp Liên Sóc là việc thần đệ không thể không làm. Bị người ta khống chế, cũng là do thần đệ vô năng, nên đặc biệt đến đây thỉnh tội, cũng không dám cầu Phụ Hoàng tha thứ. Nếu muốn phế truất thân phận hoàng tử, Nhi thần cũng sẽ không có một câu oán hận.” Lần hồi cung này, hắn vỗn dĩ không nên mang theo nàng cùng tới. Dưới đáy lòng thở dài một tiếng, Kì Chung Ly lại làm một lễ bái dập đầu xuống. Nói đến đây thần sắc vẫn là bình tĩnh, nhìn kỹ lại mới có thể thấy trong mắt hắn chôn sâu một mảng hối hận. Người quan trọng … Không tự giác hướng sang người bên cạnh nhìn lại, Kì Minh Nguyệt đón nhận ánh nhìn từ đôi mắt quen thuộc kia. Cái loại quan trọng mà cho dù là bắt ngươi phải buông tha cho hết thảy, cũng không nguyện ý để cho người nọ bị nửa điểm thương tổn. Cho dù là biết rõ không nên, nhưng vì người nọ lại không hề chần chờ mà kiên quyết làm… Lời Kì Chung Ly nói bên tai, cùng với cặp mắt hẹp dài thâm thúy đối diện kia, hắn biết, hắn cùng với Phụ Hoàng đều là tồn tại quan trọng với nhau, trừ bỏ ái mộ cùng yêu thương, lại là sự thấu hiểu tín nhiệm hoàn toàn, tuyệt sẽ không buông tay, cũng tuyệt không cho phép đối phương buông tay, càng khó có thể tưởng tượng, nếu mất đi đối phương chính mình sẽ trở nên như thế nào. Dưới ống tay áo, bàn tay hai người chạm nhau gồi nắm chặt lấy, Kì Minh Nguyệt mang theo vài phần ưu tư, nhìn chăm chú vào vị hoàng đệ này: “Chuyện Chung Ly gây ra, xem ra là không thể không làm.” Bộ dáng vui vẻ khoái hoạt mà hắn nhìn thấy lúc Tiểu Ngũ ra cung đã không còn, lần này hồi cung lại cảm thấy y có chút bất đồng so với trước, nếu là người trong lòng bị Liên Sóc áp chế khiến y phải hành động trợ giúp Liên Sóc liền trở nên rõ ràng, cũng không có gì kỳ quái. “Tiểu Ngũ tính toán làm như thế nào?” Kì Hủ Thiên ánh mắt thản nhiên, cũng không động thanh sắc, người quan trọng tất nhiên phải do chính mình đi bảo hộ. Biết Liên Sóc cùng Kì Chung Ly từng ngẫu nhiên gặp qua, cũng biết trong đó chắc chắn có chuyện đã phát sinh, nhưng hắn cũng chưa từng lưu ý, mà nay đã biết được chân tướng, hắn chỉ muốn biết Tiểu Ngũ này sẽ làm như thế nào. Ngẩng đầu lên, Kì Chung Ly nghe xong câu hỏi này trầm mặc một lát, mới chậm rãi nói: “Nhi thần định sẽ không gây cho Phụ Hoàng thêm chuyện phiền toái nữa.” Chuyện đã gây ra cho dù không phải do hắn nguyện ý nhưng cũng đã không thể cứu vãn, mà nay thái tử ngọc bội đã nằm trong tay Liên Sóc, kẻ kia sẽ dùng nó gây ra những chuyện gì khiến người ta khó mà đoán trước được. Việc hắn có thể làm, chính là tận hết kahr năng để bù đắp lại. “Thần đệ đã sai người đi làm việc.” Nhìn Kì Minh Nguyệt, Kì Chung Ly nói như vậy. “Chỉ cần đợi có kết quả, thần đệ chắc chắn sẽ cấp cho Nhị Hoàng huynh một cái công đạo.” “Minh Nguyệt muốn không phải là cái công đạo của ngươi, ngươi đứng lên đi.” Kì Minh Nguyệt phân phó như vậy, ngữ thanh bình thản, lại làm cho Kì Chung Ly cảm thấy không thể trái lời y, khả năng của Nhị hoàng huynh hắn chưa bao giờ hoài nghi. Lúc này chuyện hắn gây nên như vậy cũng không làm cho y giận dữ, đối với hắn mà nói đã khiến hắn an tâm không ít rồi. Hắn chậm rãi nhấc chân đứng dậy, chỉ nghe thấy phía trên truyền đến tiếng một người nói với người bên cạnh: “Chuyện này coi như chưa từng phát sinh, nói vậy chuyện phế truất cũng không cần nhắc lại, Phụ Hoàng cảm thấy như thế nào?” “Minh Nhi không cần phải vì Tiểu Ngũ cầu tình, Phụ Hoàng vốn dĩ cũng không tính toán làm gì.” Kì Hủ Thiên quay đầu nhìn Kì Minh Nguyệt, nhẹ phất lọn tóc vướng trên trán hắn nói: “Ngọc bội kia đối với ngươi vốn cũng vô dụng, bất luận Liên Sóc cầm làm cái gì, sớm muộn gì cũng sẽ lấy ra thôi.” “Vậy Chung Ly đi về trước đi.” Gật gật đầu, Kì Minh Nguyệt bảo hắn lui ra, Kì Chung Ly đứng ở trong điện, nhìn hai người sóng vai mà ngồi kia, thi lễ cáo lui, rồi xoay người hướng đi ra phía ngoài điện. Nhìn bóng dáng Kì Chung Ly, nhớ tới lời hắn vừa nói, Kì Minh Nguyệt thản nhiên nhắc nhở: “Người trọng yếu không thể xảy ra chuyện gì, vì người nọ, Chung Ly nên cẩn thận làm việc.” Nằm trong tay Liên Sóc kia, muốn cứu ra cũng không phải chuyện dễ dàng. Chân đang bước dừng lại, nhìn cánh cửa đang đóng chặt phía trước, lại nhớ tới tình cảnh lúc nàng bị bắt đi, Kì Chung Ly lần thứ hai cảm thấy hối hận. Nếu không phải hắn không thích học võ chỉ thích văn thì làm sao phải trơ mắt nhìn nàng bị Liên Sóc bắt đi. Cánh tay muốn nhấc lên đẩy cánh cửa ra lại thủy chung không thể nâng lên nổi, hai tay run nhè nhẹ, hắn không quay đầu lại, cúi đầu hỏi: “Nhị hoàng huynh cũng biết đây là loại tư vị gì? Thần đệ hối hận, hối hận không nên mang nàng trở về.” Nói đến đây, Kì Chung Ly nắm chặt tay, rồi đưa tay muốn đẩy cửa ra, lại nghe thấy phía sau, Nhị hoàng huynh của hắn trả lời câu hỏi lúc trước của hắn. “Minh Nguyệt cũng có, người vô cùng quan trọng đối với ta, lại cũng không nghĩ tới mất đi hắn sẽ ra sao, đối với hắn, ta như thế nào cũng sẽ không buông tay.” Bạn đang NgÆ°Ì thanh biÌnh thaÌn laÌ£nh nahtj, cuÌng vô cuÌng kiên quyêÌt cuÌng khÄÌng Äinh, KiÌ Chung Ly quay ÄâÌu laÌ£i, ÄuÌng luÌc thâÌy ngÆ°Æ¡Ìi vÆ°Ìa noÌi nhÆ°Ìng lÆ¡Ìi naÌy quay ngÆ°Æ¡Ìi ÄÆ°Ìng dậy rÆ¡Ìi Äi, ngay taÌ£i trong khoaÌnh khÄÌc hÄÌn quay ngÆ°Æ¡Ìi kia, dÆ°Æ¡Ìi nhÆ°Ìng loÌ£n toÌc bay lên, vaÌi dâÌu vêÌt ÄoÌ sâÌm lộ Æ¡Ì bên côÌ, rÆ¡i vaÌo trong mÄÌt KiÌ Chung Ly. ÄoÌ chiÌnh xaÌc laÌ vêÌt hôn âÌn không thÃªÌ lâÌm, nhiÌn hai thân aÌnh một Äen một trÄÌng cuÌng soÌng vai rÆ¡Ìi Äi, KiÌ Chung Ly laÌ£i bâÌt giaÌc nhÆ¡Ì tÆ¡Ìi luÌc naÌy nhiÌn thâÌy, luÌc PhuÌ£ HoaÌng phâÌt loÌ£n toÌc rÆ¡i trên traÌn cuÌa NhiÌ£ hoaÌng huynh thật diÌ£u daÌng mêÌm nheÌ£â¦. HÆ¡i haÌ£ thâÌp aÌnh mÄÌt, hÄÌn laÌ£i coÌ chuÌt thoaÌi maÌi. CoÌ leÌ, vôÌn nên laÌ nhÆ° thÃªÌ mÆ¡Ìi ÄuÌng, ngÆ°Æ¡Ìi Æ¡Ì trên cao cao taÌ£i thÆ°Æ¡Ì£ng cuÌng xa vÆ¡Ìi không thÃªÌ vÆ¡Ìi tÆ¡Ìi, sÆ°Ì£ tiÌ£ch miÌ£ch âÌy, trÆ°Ì boÌ boÌ£n hoÌ£ lâÌn nhau, không ai coÌ thÃªÌ hiêÌu ÄÆ°Æ¡Ì£c. (Chung Ly â I lÆ¡Ìp viu q(^-^)p) CÆ°Ìa Äiện mÆ¡Ì ra, aÌnh mÄÌ£t trÆ¡Ìi Äột nhiên saÌng roÌ£i, chiêÌu vaÌo trong ngoaÌ£i Äiện ÄaÌ không coÌn coÌ boÌng ngÆ°Æ¡Ìi, KiÌ Chung Ly ÄÆ°Ìng Æ¡Ì trÆ°Æ¡Ìc cÆ°Ìa hôÌi lâu, rôÌt cuÌ£c bÆ°Æ¡Ìc Äi ra ngoaÌi, ngaÌy mai laÌ quôÌc yêÌn, tâÌt caÌ moÌ£i ngÆ°Æ¡Ìi ÄêÌu Äang chuÌ muÌ£c vaÌo noÌ, không biêÌt seÌ phaÌt sinh chuyện giÌ, thÆ°Ìa cÆ¡ hội naÌy, hÄÌn phaÌi mau chuÌt cho ngÆ°Æ¡Ìi Äi cÆ°Ìu naÌng ra mÆ¡Ìi ÄÆ°Æ¡Ì£c CuÌng giôÌng nhÆ° NhiÌ£ hoaÌng huynh cuÌa hÄÌn, ÄôÌi vÆ¡Ìi ngÆ°Æ¡Ìi quan troÌ£ng nhâÌt, hÄÌn cuÌng seÌ không buông tay, chiÌ câÌn cÆ°Ìu naÌng ra, Liên SoÌc liêÌn không thÃªÌ tiêÌp tuÌ£c aÌp chÃªÌ hÄÌn. RôÌi sau ÄoÌ, hÄÌn chÄÌc chÄÌn seÌ câÌp PhuÌ£ HoaÌng cuÌng NhiÌ£ hoaÌng huynh một caÌi công ÄaÌ£o. ========================================================================== Trong XiÌch Hi Äiện ngÆ°Æ¡Ìi ra ngÆ°Æ¡Ìi vaÌo, caÌc cung nhân bận rộn Äi laÌ£i không ngÆ°Ìng, Bệ HaÌ£ hôm nay thiêÌt yêÌn, trÆ°Ì boÌ vÄn voÌ baÌ quan, caÌc viÌ£ hoaÌng tÆ°Ì cuÌng seÌ tÆ¡Ìi, coÌn coÌ An DÆ°Æ¡ng tân vÆ°Æ¡ng cuÌng vÆ¡Ìi sÆ°Ì thâÌn cuÌa Liên ÄôÌng, mÄÌ£c duÌ không biêÌt yÌ nghiÌa cuÌa việc tam quôÌc tuÌ£ hoÌ£p lâÌn naÌy nhÆ° thÃªÌ naÌo, nhÆ°ng moÌ£i ngÆ°Æ¡Ìi trong cung ÄêÌu biêÌt một chuyện, coÌ nhÆ°Ìng nhân vật troÌ£ng yêÌu naÌy, tuyệt ÄôÌi không thÃªÌ coÌ chuÌt sai soÌt chậm trÃªÌ naÌo. Vội vội vaÌng vaÌng một ngaÌy, tÆ¡Ìi khi boÌng tôÌi buông xuôÌng, rôÌt cuÌ£c cuÌng chuâÌn biÌ£ ÄâÌy ÄuÌ hêÌt, caÌc ÄaÌ£i thâÌn cuÌng nhâÌt nhâÌt tÆ¡Ìi hêÌt rôÌi, ÄêÌu ÄaÌ ÄêÌn ngôÌi vaÌo viÌ£ triÌ cuÌa miÌnh. Trên viÌ£ triÌ cuÌa hoaÌng tÆ°Ì, vaÌi viÌ£ ÄaÌ£i thâÌn ÄêÌu nhiÌn thâÌy ThâÌt hoaÌng tÆ°Ì coÌ veÌ coÌ chuÌt sâÌu khÃ´Ì không roÌ nguyên do, nhÆ°ng luÌc naÌy boÌ£n hoÌ£ chân chiÌnh chuÌ yÌ không phaÌi laÌ hoaÌng tÆ°Ì nhÆ° thÃªÌ naÌo, maÌ laÌ Bệ HaÌ£ cuÌng ThaÌi TÆ°Ì Äiện haÌ£ cuÌa boÌ£n hoÌ£. MÄÌt thâÌy An DÆ°Æ¡ng tân ÄÃªÌ cuÌng vÆ¡Ìi tuÌy tuÌng cuÌa hÄÌn, Tam hoaÌng tÆ°Ì nÄm xÆ°a, maÌ nay laÌ Liên SoÌc ÄaÌ xuâÌt hiện, quâÌn thâÌn mÄÌ£c duÌ không cam loÌng nguyện yÌ, một ÄaÌm ngÆ°Æ¡Ìi vâÌn laÌ trên mÄÌ£t lộ veÌ tÆ°Æ¡i cÆ°Æ¡Ìi, tiêÌn lên tiêÌp ÄoÌn, chiÌ mong Bệ HaÌ£ cuÌng ThaÌi TÆ°Ì Äiện haÌ£ mau xuâÌt hiện. Liên Mộ Hi cuÌng tÆ°Ì£ taÌ£i Äi lên viÌ£ triÌ Æ¡Ì phiÌa trên cuÌa miÌnh ngôÌi xuôÌng, nhiÌn quanh bôÌn phiÌa, râÌt coÌ veÌ caÌm thaÌn gật gật ÄâÌu, ÄôÌi vÆ¡Ìi caÌc viÌ£ ÄaÌ£i thâÌn caÌch ÄoÌ không xa noÌi: âNhÆ¡Ì roÌ nÄm ÄoÌ cuÌng laÌ Æ¡Ì Äây, may mÄÌn ÄÆ°Æ¡Ì£c gÄÌ£p ThaÌi TÆ°Ì Äiện HaÌ£ bây giÆ¡Ì, phong thaÌi cuÌa Äiện HaÌ£ ngaÌy âÌy, Mộ Hi ÄêÌn giÆ¡Ì vâÌn chÆ°a tÆ°Ìng quên.â NhÆ¡Ì laÌ£i chuyện nÄm ÄoÌ, râÌt nhiêÌu caÌc viÌ£ ÄaÌ£i thâÌn cuÌng ÄêÌu bÄÌt ÄâÌu taÌn thÆ°Æ¡Ìng, nghe thâÌy Quân vÆ°Æ¡ng cuÌa quôÌc gia khaÌc ÄôÌi vÆ¡Ìi ThaÌi TÆ°Ì Äiện haÌ£ cuÌa ThÆ°Æ¡ng HaÌch suÌng baÌi nhÆ° vậy, ai laÌ£i không caÌm thâÌy tÆ°Ì£ haÌo. BâÌt quaÌ ThaÌi TÆ°Ì Äiện HaÌ£ cuÌa boÌ£n hoÌ£ cho tÆ¡Ìi bây giÆ¡Ì ÄêÌu xuâÌt chuÌng nhÆ° thêÌ, cuÌng chÆ°a bao giÆ¡Ì tÆ°Ìng coÌ luÌc thâÌt thôÌ, khi coÌn beÌ liêÌn ÄaÌ hiêÌn lộ triÌ tuệ cuÌng tÆ° châÌt không tâÌm thÆ°Æ¡Ìng, laÌm cho ngÆ°Æ¡Ìi ta khoÌ quên cuÌng phaÌi. âAn DÆ°Æ¡ng VÆ°Æ¡ng noÌi râÌt ÄuÌng, phong thaÌi cuÌa ThaÌi TÆ°Ì Äiện HaÌ£ cuÌa chuÌng ta, so vÆ¡Ìi nÄm ÄoÌ laÌ£i caÌng trÆ¡Ì nên bâÌt phaÌm. CaÌc cô nÆ°Æ¡ng gia may mÄÌn ÄÆ°Æ¡Ì£c tiêÌn cung, laÌ£i trong luÌc vô tiÌnh maÌ nhiÌn thâÌy ngÆ°Æ¡Ìi, ÄêÌu laÌ nhÆ¡Ì maÌi không quên Äâu. CoÌ mâÌy viÌ£ thiên kim ÄÆ°Æ¡Ì£c lệnh triệu kiêÌn vaÌo bâÌu baÌ£n cho caÌc viÌ£ nÆ°Æ¡ng nÆ°Æ¡ng trong hậu cung, tÆ°Ì luÌc nhiÌn thâÌy ThaÌi TÆ°Ì, liêÌn traÌ không uôÌng cÆ¡m không Än, chậc chậc, may maÌ nhaÌ ta không coÌ khuê nÆ°Ì. BâÌt quaÌ trÆ°Ì boÌ dung maÌ£o xuâÌt chuÌng, nÄng lÆ°Ì£c cuÌa ThaÌi TÆ°Ì Äiện haÌ£ cuÌng laÌ phi phaÌm a, chuyện giÌ vaÌo tay cuÌa y, liêÌn không coÌ chuyện laÌm không xong.â CoÌ viÌ£ ÄaÌ£i thâÌn nghe xong lÆ¡Ìi noÌi cuÌa Liên Mộ Hi lập tÆ°Ìc khiêÌn hÄÌn muôÌn khoe ra, ThaÌi TÆ°Ì Äiện HaÌ£ xuâÌt chuÌng nhÆ° thêÌ, nêÌu không ÄÃªÌ cho hÄÌn trÆ°Æ¡Ìc mÄÌ£t quôÌc quân nÆ°Æ¡Ìc khaÌc khoe ra một phen, baÌo hÄÌn laÌm sao cam tâm a. HuôÌng chi Æ¡Ì bên caÌ£nh An DÆ°Æ¡ng VÆ°Æ¡ng coÌn coÌ một viÌ£ nÄm xÆ°a coÌn muôÌn ÄoaÌ£t Äi viÌ£ triÌ ThaÌi TÆ°Ì, maÌ nay trÆ¡Ì laÌ£i, laÌ£i một bộ daÌng tÆ°Ì£ cho laÌ ÄuÌng, thật sÆ°Ì£ laÌ laÌm cho ngÆ°Æ¡Ìi ta xem không vÆ°Ìa mÄÌt. QuaÌ nhiên, nghe xong hÄÌn noÌi nhÆ°Ìng lÆ¡Ìi naÌy, aÌnh mÄÌt Liên SoÌc chÆ¡Ì£t loÌe, sÄÌc mÄÌ£t vôÌn laÌ miÌm cÆ°Æ¡Ìi laÌ£i nhâÌt thÆ¡Ìi trÆ¡Ì nên âm trâÌm vaÌi phâÌn, hÆ°Æ¡Ìng vÃªÌ phiÌa viÌ£ ÄaÌ£i thâÌn vÆ°Ìa noÌi nhiÌn laÌ£i, aÌnh mÄÌt âm u thâm hiêÌm kia, laÌm cho viÌ£ ÄaÌ£i thâÌn trong loÌng phaÌt laÌ£nh, trong luÌc giật miÌnh tÆ°Ì£a hÃ´Ì nhÆ° nhiÌn thâÌy quyÌ hôÌn, taÌi nhiÌn kyÌ laÌ£i lâÌn nÆ°Ìa, laÌ£i không coÌn thâÌy thâÌn sÄÌc laÌm cho ngÆ°Æ¡Ìi ta sÆ¡Ì£ haÌi kia. Chung quy không daÌm noÌi nÆ°Ìa, liêÌc mÄÌt nhiÌn An DÆ°Æ¡ng VÆ°Æ¡ng giôÌng nhÆ° không hÃªÌ caÌm thâÌy giÌ, vâÌn lộ ra veÌ mÄÌ£t tÆ°Æ¡i cÆ°Æ¡Ìi, viÌ£ ÄaÌ£i thâÌn naÌy lÄÌc lÄÌc ÄâÌu, caÌm thâÌy coÌ chuÌt may mÄÌn, may mÄÌn nÄm ÄoÌ không ÄÃªÌ cho Liên SoÌc naÌy ÄÆ°Æ¡Ì£c nhÆ° nguyện. NêÌu ÄÃªÌ cho hÄÌn laÌm ThaÌi TÆ°Ì, chiÌ sÆ¡Ì£ không phaÌi laÌ phuÌc cuÌa ThÆ°Æ¡ng HaÌch, maÌ nay hÄÌn tÆ¡Ìi An DÆ°Æ¡ng, tÆ°Ì£a hÃ´Ì An DÆ°Æ¡ng VÆ°Æ¡ng cuÌng không hoaÌn toaÌn coÌ thÃªÌ quaÌn thuÌc ÄÆ°Æ¡Ì£c hÄÌn. VaÌi viÌ£ ÄaÌ£i thâÌn vôÌn vâÌn âm thâÌm nghe boÌ£n hoÌ£ ÄôÌi thoaÌ£i ÄÆ°a mÄÌt ra hiệu cho nhau, ÄêÌu hÆ¡i hÆ¡i nhiÌu maÌy, Äang coÌ ngÆ°Æ¡Ìi thâÌp gioÌ£ng nghiÌ£ luận, liêÌn nghe thâÌy thanh âm cuÌa LÆ°u DiÌ£ch tôÌng quaÌn tÆ°Ì trên cao truyêÌn ÄêÌn. âBệ HaÌ£, ThaÌi TÆ°Ì Äiện haÌ£, ngoaÌ£i trÆ°Ì sÆ°Ì thâÌn cuÌa Liên ÄôÌng, moÌ£i ngÆ°Æ¡Ìi ÄêÌu ÄaÌ ÄêÌn Äông ÄuÌ. Không biêÌt Bệ HaÌ£ khi naÌo thiÌ khai yêÌn?â Theo tiêÌng noÌi cuÌa LÆ°u DiÌ£ch, coÌ hai ngÆ°Æ¡Ìi chậm raÌi tÆ°Ì sau Äiện Äi ra, ÄuÌng laÌ Bệ HaÌ£ cuÌng ThaÌi TÆ°Ì Äiện haÌ£ cuÌa boÌ£n hoÌ£. ______ HoaÌn chiÌnh vÄn chÆ°Æ¡ng 137_______
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166 Chương 167 Chương 168 Chương 169 Chương 170 Chương 171 Chương 172 Chương 173 Chương 174 Chương 175 Chương 176 Chương 177 Chương 178 Chương 179 Chương 180 Chương 181 Chương 182 Chương 183 Chương 184 Chương 185 Chương 186 Chương 187 Chương 188 Chương 189 Chương 190 Chương 191 Chương 192 Chương 193 Chương 194 Chương 195 Chương 196 Chương 197 Chương 198 Chương 199 Chương 200 Chương 201 Chương 202 Chương 203 Chương 204 Chương 205 Chương 206 Chương 207 Chương 208 Chương 209
Chương sau