Trong Huyễn Thiên điện, ở trong một phòng tại tẩm cung, hương thơm của phách ngọc băng đàn thản nhiên phiêu tán, kế bên cửa sổ được kê một chiếc nhuyễn tháp, trên đó có người đang nằm, bên cạnh còn đặt không ít trang giấy.
“Phụ hoàng quả thật là có việc cần tìm ta thương lượng? Hay là…” Cười khẽ, Kỳ Minh Nguyệt tiến đến bên cạnh nhuyễn tháp rồi lật xem những trang giấy của huyền y nhân, “Ngay cả tiểu hài tử mới mười hai tuổi mà cũng không yên tâm, sợ bọn họ sẽ làm cho Minh Nguyệt ăn bọn họ hay sao?”
Trên nhuyễn tháp, vạt y bào của người nam nhân này hơi tán loạn một chút, hiển nhiên là vừa tắm xong, vài giọt nước vẫn nhiễu xuống từ đuôi tóc ẩm ướt, đôi mắt cúi xuống hơi ngước lên khi hắn tiến vào, lộ rõ ý cười, “Ngoại trừ Minh nhi thì trên thế gian này làm gì có ai mà chỉ mới mười hai tuổi đã có dung mạo tư thái mị hoặc đến như vậy, làm cho phụ hoàng nhịn thật vất vả.” Giương tay, Kỳ Hủ Thiên đem người bên cạnh kéo lên nhuyễn tháp rồi đè xuống dưới thân, “Minh nhi có lẽ chưa từng lưu ý ánh mắt của mấy vị hoàng đệ nhìn ngươi như thế nào, cũng không phải phụ hoàng đa tâm đâu.” Nhất là Kỳ Nghiêu Vũ.
“Mới mười hai tuổi thì hiểu được cái gì, cho dù sinh ra ở hoàng thất, tâm tư sớm trưởng thành một chút nhưng cũng không đến mức sẽ sinh ra dục niệm đối với huynh trưởng của mình, phụ hoàng đừng nghĩ rằng trên đời này mọi người đều giống như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-hoa-vu-luu-nien/2394153/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.