Chương trước
Chương sau
"Thế nào? Hứa An, cô đã biết tại sao cô lại có mặt trên cõi đời này chưa. Cô nói tôi là đứa con hoang, vậy chắc cô là nghiệt chủng rồi."

Hứa Diệp quay sang nhìn Hứa An đang cả người run rẩy, giọng chế giễu.

" Con thần kinh này, mày nói láo, mày mới là nghiệt chủng." Hứa An lên cơn, giơ tay về phía Hứa Diệp nhưng

Thẩm Giai Giai đã nhanh tay đẩy cô ta ra, cô lên giọng giáo huấn.

"Đừng sơ hở là động tay động chân chứ, điều đó chỉ chứng tỏ cô là người vô học mà thôi."

" Giai Giai, cậu quên rồi sao, Hứa nhị tiểu thư đây còn không học hết phổ thông, bị nhà trường đuổi học từ năm lớp 11." Vương Gia Ninh chắn trước mắt Hứa Diệp bảo vệ, rồi quay sang mang ý cười nhàn nhạt nhìn Hứa An.

"Ấy chết, mình quên mất." Thẩm Giai Giai giả vờ bất ngờ đưa tay lên che miệng mình lại.

"HỮA LƯƠNG." Tô Hạnh không thể chấp nhận được nữa, bà ta gào thét tên chồng mình.

" Ông hèn vậy, để bọn họ sỉ nhục vợ và con gái mình như vậy sao?"

Nhưng đáp lại bà ta là sự hèn hạ, sự câm lặng của Hứa Lương

"Ông ta chính là hèn như vậy mà." Hứa Diệp trả lời, giọng nói trầm tĩnh đến lạ thường.

" Nếu ông ta không hèn, thì năm đó đã chống lại bà nội để bà có danh phận rồi. Chứ không phải là im lặng đề bà sống đến bao nhiêu năm nay với không một chút danh phận gì hết."

Lục Tử Hàng, Mộ Cảnh Thiên, Lục Tử Dương cùng với ba người Hoàng, Nhiên và Thụy ngồi im lặng một bên xem kịch hay.

" Hoàng, cậu nói xem sao trước giờ chúng ta chưa từng thấy mặt này của Hứa Diệp chứ." Nhiên thì thầm vào tai Hoàng.



"Ba người họ đúng là bạn thân, tính cách không khác nhau một chút nào, chỉ là Hứa Diệp ẩn giấu kĩ hơn thôi."

Thụy cũng góp lời.

"Hứa Lương, bao nhiêu năm nay ông làm ăn phi pháp, biên thủ công quỹ của công ty, chúng tôi đều đã điều tra ra rồi. Hứa thị năm xưa được xây dựng bởi tâm huyết của Hứa lão phu nhân nhưng giờ đây lại bị hủy hoại trong tay ông, ông không thể trách ai được." Mộ Cảnh Thiên im lặng từ đầu đến giờ, cuối cùng cũng đã lên tiếng.

" Chúng tôi đã thu mua lại toàn bộ cô phần của Hứa thị rồi, giờ cổ đông lớn nhất là Hứa Diệp, nên cô ấy có toàn quyền quyết định khai trừ ông ra khỏi hội đồng quản trị của công ty." Lục Tử Dương cũng lên tiếng.

"Em quyết đi." Lục Tử Dương đến cạnh chỗ Hứa Diệp, tay đặt nhẹ lên lưng cô. Hứa Diệp theo phản xạ đứng thẳng người.

"Em quyết?" Hứa Diệp đưa mắt nhìn Lục Tử Dương đầy hoài nghi.

"Em quyết." Lục Tử Dương chắc nịch trả lời.

Hứa Diệp nghe thấy vậy đưa ánh mắt thâm trầm nhìn Hứa Lương, ông tay thấy Hứa Diệp nhìn mình liền tiến đến quỳ xuống cầu xin.

"Diệp, cha biết cha có lỗi với mẹ con, có lỗi với con, cha xin lỗi. Con đừng làm như vậy được chứ. Cha xin con."

Hứa Diệp thấy ông như vậy có chút không đành, nhưng cô sẽ không bao giờ quên đi chuyện ông đã làm với mẹ mình. Cô có thể tha thứ cho chuyện ông đã làm với mình nhưng cô sẽ không bao giờ tha thứ chuyện ông đã làm với mẹ mình, để bà sống trong đau khổ rồi dẫn đến tự sát.

"Hôm nay, tôi lấy tư cách là cổ đông lớn nhất của Hứa thị, ra quyết định khai trừ Hứa Lương ra khỏi công ty." Cô kiên định mở lời.

" Tôi lấy tư cách là Mộ thiếu của Mộ thị, là thành viên của hội chủ tịch thành phố ra quyết định phong sát Hứa Lương toàn ngành." Mộ Cảnh Thiên cũng giúp một tay, anh đã nghe Thẩm Giai Giai kể về quá khứ đáng thương của Hứa Diệp.

"Hứa Lương, ông hãy chờ lệnh triệu tập của cảnh sát đi." Lục Tử Hàng tiến đến bên cạnh Vương Gia Ninh.

"Đưa hai người này vào viện tâm thần." Vương Gia Ninh đưa mắt nhìn Hoàng ngầm ra hiệu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.