Chương trước
Chương sau
Hứa Lương mặt mày ngày càng trở nên trắng bệch, ông ta đưa mắt sang Vương Gia Ninh đang ngồi nhàn nhã trong lòng Lục Tử Hàng, rồi ông ta lại đưa mắt nhìn sang khuôn mặt lạnh như băng của Lục Tử Hàng.

"Lục đại thiếu, tôi không biết con gái lớn của tôi lại có phúc phần trở thành người của ngài. Là tôi có mắt không tròng..."

Ông ta chưa kịp nói hết câu đã bị lời nói lạnh lẽo của Lục Tử Hàng cắt ngang.

"Hứa Diệp không phải người của tôi."

Hứa Lương ngơ ngác nhìn Lục Tử Hàng rồi nhìn sang Hứa Diệp đang ngồi bên cạnh Lục Tử Dương, tay hắn còn đang xoa nhẹ vết thương trên má cô. Hứa An thì tức đến xôi máu khi thấy Lục Tử Dương dịu dàng với Hứa Diệp, nhưng cô ta lại không dám làm gì.

" Cô ấy là người của tôi, là nhị thiếu phu nhân nhà họ Lục."

Lời nói của Lục Tử Dương khiến ai có mặt ở đó đều thập phần bất ngờ, chỉ có Lục Tử Hàng vẫn đang ngồi mân mê vòng eo của vợ mình, khuôn mặt điềm tĩnh như mọi khi.

"Cái gì? Không bao giờ, sao một đứa con hoang như chị ta lại có thể trở thành nhị thiếu phu nhân nhà họ Lục được chứ? KHÔNG THỂ NÀO."

Hứa An nghe thấy thế thì hét toáng lên, giọng nói của cô ta chua ngoa khiến Hoàng, Nhiên với Thụy đều nhăn mặt, thập phần kinh tởm.

*/Chat/

Hứa Diệp rời khỏi vòng tay của Lục Tử Dương, cô đặt xuống mặt em gái mình một cái tát điếng người. Hứa An say sẩm mặt mày, cô ta loạng choạng đứng lên. Tô Hạnh nhìn thấy vô cùng xót thương cho đứa con gái của mình nhưng lại không thể làm gì Hứa Diệp khi nhìn thấy ánh mắt đầy "thân thiện" của đám người đang ngồi trên ghế.



" Hay cho ba chữ 'đứa con hoang', Hứa An có phải cô sống trong nhung lụa, vinh hoa phú quý nên quên đi bản chát của mình rồi không." Thẩm Giai Giai đứng lên tiến lại chỗ Hứa Diệp, giọng mang theo ý đầy khinh bỉ.

" Có lẽ cô không biết mẹ cô đã trèo lên giường của anh rể mình như thế nào, để rồi có một đứa nghiệt chủng bị cả nhà họ Tô với nhà họ Hứa ruồng bỏ như bây giờ." Vương Gia Ninh ngồi trong lòng Lục Tử Hàng cũng bình thản góp lời.

Tô Hạnh tay bà ta cuộn thành nắm đấm, gương mặt cúi gằm.

" Chị nói láo. Mẹ cô ta mới là kẻ thứ ba, loại hồ ly." Hứa An vùng vẫy hét lên.

"Vậy để tôi kể cô nghe." Vương Gia Ninh rời khỏi lòng của Lục Tử Hàng, tiến lại gần chỗ Hứa An.

" Năm đó, là tiệc sinh nhật của mẹ Hứa Diệp - Tô Vân, mẹ cô cũng đến tham dự tiệc, nhìn thấy chị gái mình được chồng cưng chiều, yêu chiều mà mẹ cô đã sinh ra lòng ghen ghét, căm thù chính chị ruột của mình." Cô nhàn nhã lên tiếng.

" Khi tiệc sắp tàn, Tô Hạnh đã lợi dụng cơ hội hạ thuốc vào rượu của anh rề mình, rồi cho người đi thông báo với cô Vân là lão già chết tiệt này đã uống say rồi, đang trong phòng đợi bà. Nhưng thật chất là lại muốn cô ấy nhìn thấy bà giá đó cùng lão già này đang mây mưa trên giường và làm chuyện đó trong chính căn phòng ngủ của hai vợ chồng bà ấy."

Thẩm Giai Giai cũng tiếp lời vừa nói vừa khinh bỉ, kinh tởm nhìn sang Hứa Lương rồi lại nhìn sang loại đàn bà đã dùng thủ đoạn của anh rể mình.

"Mẹ tôi lúc đó đã suy sụp khi nhìn thấy cảnh tưởng kinh tởm của hai người, bà không thể tin được một người mình dùng cả thanh xuân để yêu, dốc hết lòng chăm sóc cùng với chính em gái ruột của mình lại phản bội mình."

Hứa Diệp cố nén nước mắt, tiến đến trước mặt Hứa Lương, chất vấn ông ta.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.