Lục Tử Hàng ngồi trong phòng ngủ của mình, cứ một lúc lại nhìn sang đồng hồ trên tường, hắn cầm điện thoại lên rồi lại hạ xuống thế là hắn quyết định đi tắm để giết thời gian.
" Sao giờ này cô ấy còn chưa về nữa?" Câu hỏi không có trong câu trả lời cứ mãi quanh quẩn trong đầu hắn.
Tại biệt thự Vương gia.......
Sau khi dùng xong bữa, cô lên thư phòng của Vương Sở Minh tìm anh.
"Vương nhị."
"Ừm. Không về bên kia à?"
" Tý nữa về."
Cuộc nói chuyện ngắn ngủi cứ thể rơi vào ngõ cụt, bầu không khí trầm lặng một cách quỷ dị, trước đến nay cuộc nói chuyện của hai người chưa bao giờ đi vào ngõ cụt.
"Vương Sở Minh."
"Hửm?" Anh có chút giật mình khi cô gọi lớn tên anh.
" Chả lẽ anh không thích chị Minh Nguyệt một chút nào sao?"
Cô rất muốn biết câu trả lời là gì, người anh này của cô đã không còn trẻ nữa rồi. Vương Sở Minh trầm mặc trước câu hỏi của cô, có lẽ vì nỗi ám ảnh bởi quá khứ năm 25 tuổi khiến anh khó có thể mở lòng mình thêm một lần nào
ทนีล.
"Không thích."
" Bốc phét." Cô tiến đến đập mạnh tay lên bàn phản bác anh.
"Vương nhị, em đã quá quen cái thói của anh rồi. Chỉ cần anh không thích anh lập tức sẽ lên tiếng mà không đắn đo một chút gì nhưng khi em hỏi câu ý anh đã chần chừ rồi. Chứng tỏ anh đã có chút rung động với chị ấy."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-thieu-phu-nhan-lai-gay-su-roi/3514482/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.